Sầm Lễ mở mắt ra, hơi cử động nghiêng đầu, thấy bên cạnh mình người nào đó đã bình yên đi vào giấc ngủ,vùng cổ yếu ớt liền bại lộ trước mắt cậu.
Trong nháy mắt toát ra ý nghĩ, làm Sầm Lễ sắc mặt có chút ngưng trọng, cậu rất ít khi cùng hắn trở mặt, Ninh Tu Viễn thế nhưng hết lần này tới lần khác dồn ép cậu vào bước đường cùng.
Nhưng cậu biết, loại này phương pháp không thể thực hiện được, vì loại người này mà phải trả giá bằng tương lai của chính mình, hoàn toàn không đáng giá.
Rất nhanh một lần nữa cậu lâm vào giấc ngủ, sáng sớm lại bị động tác của Ninh Tu Viễn đánh thức.
"Tỉnh rồi?" Ninh Tu Viễn hỏi cậu.
"! ! Ừ.
" Sầm Lễ lên tiếng, đoán trước được đối phương sẽ làm cái gì, buồn ngủ không nổi.
Nhiệt độ cơ thể cậu tăng đến có chút không bình thường, gương mặt phủ một tầng hồng nhẹ, lộ ra khỏi chăn như có như không dụ hoặc, Ninh Tu Viễn ngón tay khẽ vuốt qua làn da cậu, làm Sầm Lễ thân thể run một chút.
Đối phương làm loạn trên người cậu, Sầm Lễ theo bản năng đưa tay đẩy đầu vai của hắn.
"Cậu cho rằng tôi muốn làm gì?" Ninh Tu Viễn ngữ khí mang theo vài phần tức giận, chẳng lẽ ở trong mắt cậu, hắn cũng chỉ luôn có ý nghĩ muốn làm loại chuyện này?
"! ! " Sầm Lễ môi mỏng mím chặt, không có trả lời.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhẹ, Sầm Lễ nhắc nhở nói, "Có người tìm cậu.
"
"Tôi nghe thấy được.
" Ninh Tu Viễn cười lạnh một tiếng, "Như thế nào, ước gì tôi sớm cút nhanh một chút?"
"! ! "
Ngoài cửa tiếng gõ cửa không ngừng, từ trong không khí truyền đến tiếng, "A Viễn.
"
Ninh Tu Viễn sắc không kiên nhẫn mặc quần áo, đi mở cửa, thấy được người gõ cửa là ai, sắc mặt trở nên hòa hoãn hơn.
"A Viễn, có thể là tôi ngày hôm qua ăn phải đồ hỏng, hiện tại bụng đau quá.
" Nhìn cửa phòng mở ra, Giang Ngôn cơ thể liền lảo đảo ngã về phía trước ( ????)
Ninh Tu Viễn dùng tay đỡ lấy Giang Ngôn, " Bây giờ tôi đưa cậu đi bệnh viện khám thử.
"
"À Sầm Lễ đâu? Tôi ngày hôm qua nom thấy sắc mặt của cậu ấy có chút không tốt lắm.
" Giang Ngôn hỏi.
"Không cần phải quan tâm tới cậu ấy.
" Ninh Tu Viễn sắc mặt phát trầm, lại nói, "Dù sao cậu ấy cũng không chết được.
"
Giang Ngôn nhìn qua khe của thấy trên giường còn nằm một người, đôi mắt ám ám, "Nói như vậy không tốt lắm? Lại dù sao cậu ấy cũng là bạn học của chúng ta, tôi nhớ rõ trước kia cậu ấy rất được yêu thích bởi cánh nữ sinh.
"
Ninh Tu Viễn nghĩ tới ngày hôm qua hắn đi tới ký túc xá tìm Sầm Lễ, lúc ấy Sầm Lễ đang thân thiết mặn nồng với một nữ sinh, nếu như hắn đến muộn chút nữa, còn không biết sẽ ân ái thành cái dạng gì.
Hắn cười cười, "Bất quá cũng chỉ là một loại trai bao có chút cao cấp, đưa tiền là có thể lên giường.
" ( khúc này muốn vả miệng ghê đó, họa từ miệng mà ra nhe tên Viễn cẩu kia ????)
Nghe thấy Ninh Tu Viễn nói, Giang Ngôn tâm tình khôi phục, cậu ta biết Ninh Tu Viễn tính tình như thế nào, bên người hắn có không biết bao nhiêu người, rất nhanh có mới nới cũ, bất quá chỉ là một món đồ có chút mới mẻ, Sầm Lễ ở bên Ninh Tu Viễn cũng chịu ngược đãi nhiều năm như vậy.
Giang Ngôn bưng kín bụng, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng, cậu suy yếu nói, "A Viễn, thật là khó chịu.
"
Ninh Tu Viễn vừa nghe, có chút khẩn trương sờ một chút lên trán Giang Ngôn, "Chờ tôi một chút.
"
"Được.
" Giang Ngôn gật gật đầu.
Ninh Tu Viễn trở lại phòng ngủ, cầm lấy áo treo ở giá gỗ, thấy trên giường cậu khép hờ đôi mắt, đại để là nghe thấy được những lời hắn nói vừa rồi, bên môi còn mang theo một chút vết máu.
Nghe thấy được động tĩnh trong phòng, Sầm Lễ thanh âm thực nhẹ hỏi, "Có thể lấy ra chưa?"
"Tùy cậu.
" Ninh Tu Viễn thấp giọng nói, đem quần áo mặc xong sau đó cầm theo chìa khóa xe.
Cửa phòng khép lại, tiếng đóng cửa thật lớn, dường như muốn mang cửa phòng đóng hỏng.
******************************
Đọc bộ này lâu ngày muốn ckầm kẽm luôn đó ????.