Edit & Beta: Đòe
Lông mi mông lung một tầng hơi nước, dây lưng áo tắm cũng không bị buộc quá chặt, có vẻ có chút rộng, giống như chỉ cần kéo dây lưng ra chút thôi, áo tắm dài sẽ lập tức rộng mở tới gót chân.
Mọi nỗi ngượng ngùng của ngày trước, đều như biến mất tăm.
Sầm Lễ vẻ mặt rất bình tĩnh, giống đây chỉ là chuyện thường ngày, cậu đẩy cửa ra chút, hỏi, "Thầy đang bận việc sao?"
" Không hẳn." Hàn Kham nói.
"Em có thể vào không?"
Hàn Kham không nói gì, chỉ là ánh mắt thâm thúy đăm đăm nhìn cậu.
Đối với loại sự tình này, Sầm Lễ cũng không xa lạ lắm, trước kia cậu cho rằng mình là đàn ông, lại bị Ninh Tu Viễn Viễn đối đãi như phụ nữ, dù bị khuất phục ra sao cũng không cam lòng, sau khi trải qua mọi việc, đều như chết lặng, cũng không còn thấy thẹn trong lòng như trước nữa.
Sầm Lễ tiến vào phòng ngủ, sau đó đóng cửa lại.
Hàn Kham đứng trước mặt cậu, cậu bắt lấy cánh tay Hàn Kham, đặt bên hông mình, "Em không muốn nhớ tới hắn, cũng không muốn bởi vì hắn mà sợ hãi thân cận với người khác, anh có thể giúp em không?"
"Sầm Lễ." Hàn Kham gọi cậu một tiếng.
"Mang thai đã qua tháng thứ ba, nếu quan hệ sẽ không còn ảnh hưởng gì xấu, dù sao em cũng không được tính là đàn ông, so với người khác, em càng muốn anh hơn."
Hàn Kham sắc mặt ngưng trọng, với lấy chiếc áo khoác treo đầu giường, khoác lên người Sầm Lễ, nói, "Đừng chà đạp mình như vậy."
"Anh ghét bỏ em vì thấy em dơ bẩn sao,nên không muốn chạm vào em? Em đã tắm rửa sạch sẽ, trên người cũng không còn mấy dấu vết lần trước hắn cưỡng bức em, kỳ thật em cũng không muốn" Sầm Lễ hốc mắt đỏ lên, giọng nói run rẩy.
"Tôi sao có thể ghét bỏ em được, mọi việc đều sẽ là nước chảy thành sông, em bây giờ là đang thích tôi, muốn làm chuyện này với tôi, hay chỉ đơn giản vì tôi đã giúp em, nên em muốn báo đáp tôi?" Hàn Kham hỏi.
"..."Sầm Lễ hơi rũ xuống mí mắt, không trả lời.
"Sầm Lễ, tôi đương nhiên muốn thân mật với em, nhưng nếu là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, thế chẳng khác nào tôi cũng giống người ngoài kia?" Hàn Kham giọng nói trầm thấp.
"..."toàn cậu run rẩy, "Hàn giáo sư, em không có cảm thấy thầy giống như nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, em chỉ là không muốn, không muốn bị hắn ảnh hưởng."
Hàn Kham tiến lên phía trước, tới gần Sầm Lễ chút, "Đều sẽ tốt cả thôi."
"..."
Sẽ tốt hơn sao?
Điện thoại cùng giấy tờ tùy thân của cậu vẫn còn để ở nhà Ninh Tu Viễn, Hàn Kham mua cho cậu điện thoại mới, mấy ngày nay đều chỉ có Hàn Kham ngẫu nhiên gửi tin nhắn cho cậu, nhưng hôm nay nhận được tin nhắn từ người lạ.
Không cần nghĩ, hắn cũng biết đối phương là ai.
Người kia hỏi cậu khi nào trở về, đừng tưởng rằng ở bên ngoài mấy ngày này, liền sẽ được tự do......!
Kỳ thật Sầm Lễ biết, không dừng lại Ninh Tu Viễn sẽ không bỏ qua cho cậu, chính cậu, cũng không thoát khỏi cái vòng lẩn quẩn này.
Hàn Kham cúi người, hôn trán cậu, thấp giọng lẩm bẩm, "Tôi hy vọng một ngày nào đó em có thể chân chính tiếp nhận tôi, mà không phải vì báo ân."
"......!Vâng." Sầm Lễ lên tiếng.
Ban đêm Sầm Lễ không trở lại phòng ngủ cho khách, mà cùng một giường với Hàn Kham, đối phương không làm ra hành động gì quá mức với cậu, chỉ ôm cậu vào lòng, phía sau lưng Sầm Lễ cảm nhận được nhiệt độ trên người anh......!
Trước khi tiến vào giấc mộng, Hàn Kham bưng cho cậu một ly sữa bò ấm như chăm sóc vợ"
Anh chăm soc cậu cẩn thận tỉ mỉ, không hề có để ý đứa bé trong bụng cậu là con ai.
Nhưng Sầm Lễ rất rõ ràng, bản thân cậu không muốn giữ lại những gì có liên quan tới Ninh Tu Viễn, chỉ là không có bệnh viện nào có thể giúp cậu phá bỏ đứa bé.
Bởi vì không bổ sung dinh dưỡng đàng hoàng, còn phải chịu đựng một số việc vượt quá giới hạn, dẫn tới thân cậu vẫn luôn không tốt lên được, chỉ tính mỗi thời gian gần đây sử dụng nhiều đồ bổ, khí sắc thoạt nhìn ổn hơn chút, bất quá cũng chỉ là vẻ ngoài.
Đèn trong phòng đã tắt hết, tầm mắt đều lâm vào một mảnh trong tối đen.
Có lẽ là phát hiện thấy cơ thể cậu cứng đờ, Hàn Kham bật lên ngọn đèn vàng ấm áp đầu giườ g, hỏi cậh, "Sợ bóng tối sao?"
Không có thằng đàn ông nào lại có thể dễ dàng thừa nhận mình sợ thứ gì đó, Sầm Lễ nói, "Không có."
Hàn Kham cười một chút, "Nếu em sợ hãi, thì quay lại đây ôm tôi, có thêm người khác bên cạnh thì sẽ không sợ nữa."
"..."Bị đối phương vạch trần, Sầm Lễ rất không vui.
Trong phòng yên tĩnh vài giây, Hàn Kham chôn mặt ở hõm cổ cậu, cảm khái nói," nếu có thể gặp em sớm hơn thì tốt rồi, cũng có thể chăm sóc cho em sớm chút."
Nếu có thể gặp gỡ Sầm Lễ thời điểm cậu học lớp 12, cậu sẽ không cần phải nợ ơn người khác, càng sẽ không bị Ninh Tu Viễn quản chế.
Anh nghĩ, lúc ấy trên mặt cậu hẳn là sẽ không thấm vẻ u buồn sắc, có thể chấp nhận việc va chạm giữa các nam sinh với nhau, sẽ không bởi vì anh mời ăn một bữa cơm, còn muốn chia đôi tiền với anh, không muốn thiếu anh thứ gì, càng sẽ không giống thỏ nhỏ bị dọa sợ, mà ngay cả dựa gần cũng sẽ né tránh.
"Không phải đã gặp gỡ rồi sao?" Sầm Lễ hỏi.
Hàn Kham không có nhắc lại những điều không tốt, anh vươn tay, giúp Sầm Lễ đắp kín chăn, mới mở miệng nói, "Là sớm hơn nữa kìa."
Xuân đi qua, độ ấm dần dần tăng lên, không khí trở nên ấm áp hơn.
Ở nhà Hàn Kham, cũng không thể cái gì cũng không làm, Sầm Lễ mở cửa sổ phòng ra cho thoáng, sau đó làm dọn dẹp qua một chút.
Sầm Lễ nghe thấy tiếng điện thoại của Hàn Kham, nói với Hàn Kham, "Anh có điện thoại."
Hàn Kham nhìn thấy dãy số kia, cau mày, anh không lưu tên người này vào danh bạ, nhưng đối với dãy số kia, anh đã sớm nhớ rõ.
Anh đi vào phòng ngủ, mới chấp nhận cuộc gọi.
Trong điện thoại người kia rụt rè nói, "Anh hai, anh đã một tháng không tới bệnh viện, ba rất muốn gặp anh."
"Đừng gọi tôi như thế." Hàn Kham thanh âm lạnh lữo, từ cấp 2 anh đã dọn ra ngoài, đối người đàn ông kia cũng không có bao nhiêu tình cảm, nếu không phải đối phương ở bên ngoài làm loạn, mẹ anh cũng sẽ không phải chết sớm như vậy......!
Hiện giờ anh đã có sự nghiệp của bản thân, công ty của người kia cuối cùng đã bị người khác mổ sẻ, cũng là tự làm tự chịu, không liên quan tới anh.
"Chừng nào thì anh có thời gian?"
"Tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ, cậu chẳng lẽ không phải nên cảm thấy vui vẻ sao? Ít ở trước mặt tôi giả mù sa mưa đi."
"..." người bên kia điện thoại, im lặng một hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng," Em không có cảm thấy vui vẻ gì, chỉ là đã rất lâu anh không có về nhà..."
Câu nói kế tiếp, Dư Giản không nói ra, bằng không sẽ bị đối phương trào phúng.
Từ nhỏ cậu đã cảm thấy, anh hai rất ưu tú, mỗi lần thi cử cũng đều là người đứng đầu lớp, nhưng cậu lại quá ngu ngốc, bất luận mẹ cho cậu học phụ đạo nhiều thế nào, thành tích của cậu vẫn luôn không tăng lên nổi.
Cậu theo mẹ bước vào Hàn gia, cuộc sống cũng tốt hơn ngày trước nhiều, mẹ thường xuyên muốn cậu đi lấy lòng cha kế, cậu càng muốn cùng thân cận với anh hai hơn, chỉ là mỗi lần cậu tới, đều sẽ bị đuổi đi.
Sau này cậu mới biết được, đối phương giống như rất chán ghét cậu.
"Về sau đừng gọi điện thoại cho tôi nữa." Hàn Kham trầm giọng nói, rồi sau đó cắt đứt cuộc gọi, nếu không phải người kia lừa anh bệnh tình nguy kịch, lần trước đó anh cũng sẽ không tới bệnh viện thăm.
Sau khi từ phòng ngủ đi ra, Hàn Kham sắc mặt không tốt lắm.
Sầm Lễ ngồi ở trên sô pha mở ra một cuốn sách, đã xem được một nửa.
"Làm sao vậy?" Sầm Lễ hỏi.
"Không có gì, bên marketing gọi tới, rất phiền phức." Hàn Kham cười cười, đẩy đĩa hoa quả đã được rửa sạch tới trước mặt Sầm Lễ," ăn nho đi, hôm nay mới mua."
Vâng."
Sầm Lễ cảm thấy cũng không như bên marketing gọi tới, chỉ là thu lại nghi vấn trong lòng.
Bụng càng ngày càng lớn, quấn áo ban đầu đã không thể mặc vừa, Hàn Kham hỏi, "Ngày mai trở về tôi sẽ mua cho em mấy bộ quần áo mới, em thích loại nào?"
Sầm Lễ nghĩ nghĩ, trước kia cậu thấy thai phụ mặc quần áo, đều không phải một loại.
"Tùy tiện ạ." Sầm Lễ nói.
"Lại tùy tiện, tôi còn nhớ rõ lần trước mời em ăn cơn, em cũng nói như vậy."
"Lần này là thật sự không biết." Cậu sao có thể phân rõ mấy loại quần áo được.
"Ngày mai trường học muốn mở cuộc họp, tôi sẽ trở về trễ chút, nếu em đói bụng, cứ ăn cơm trước nhé, mệt nhọc liền đi ngủ, không cần chờ tôi." Hàn Kham nói.
"Muộn là bao lâu ạ?"
" 8-9 giờ tối mới có thể trở về."
"..." Sầm Lễ gật đầu một cái.
Thời gian này ở chung với Hàn Kham, đều là anh trở về rồi nấu cơm, cậu thường xuyên ngủ nướng, có đôi khi ngồi ở trên sô pha đọc sách, mơ mơ màng màng liền ngủ quên, tỉnh lại cũng là lúc Hàn Kham về nhà.
Dường như cuộc sống đã bình yên trở lại, trừ việc Ninh Tu Viễn gửi tin nhắn cho cậu ra.
Ban đêm, Hàn Kham hôn hôn mặt cậu, sau đó chúc cậu ngủ ngon.
Cậu không nói gì, chỉ là hơi ngẩng đầu lên, hôn đáp lại anh.
Vành tai đỏ lên, "Em thấy người ta hôn, đều giống như thế này."
Đáy mắt Hàn Kham đen lại, nói, "Nếu lần sau em còn trêu trọc tôi, thì sẽ không còn là hôn môi đơn giản như vậy đâu."
"Không phải nói nước chảy thành sông sao?" Sầm Lễ hỏi.
"Tôi sẽ rút lại mấy lời này." Hàn Kham búng trán cậu, nói, "Tôi dù sao cũng là một thằng đàn ông, nếu nhịn nhiều, sẽ tổn hại thân thể."
"..."gò má Sầm Lễ đỏ bừng, có chút xấu hổ quay đi không nhìn Hàn Kham nữa.
Ngày hôm sau, ánh nắng tươi sáng, Sầm Lễ đem chăn trong nhà ra phơi ở ban công.
Cậu ở nhà cả buổi chiều, nghĩ đến vẫn luôn là Hàn Kham nấu cơm, cậu thì chưa nấu lần nào, trong lòng có điểm băn khoăn, rốt cuộc người nhàn rỗi cả ngày vẫn là cậu.
Nhìn thoáng qua nhà bếp, thức ăn không còn mấy, mỗi lần nấu ăn phần lớn là Hàn Kham đi mua nguyên liệu, như vậy cũng càng tiện hơn.
Hàn Kham đã đi ra ngoài, để lại cho cậu tiền mặt và một chiếc chìa khóa dự phòng, phòng khi cậu sẽ dùng tới, từ ngoài cửa sổ xe cậu thấy được, ven đường có một cái siêu thị rất lớn, cách không xa tiểu khi cho lắm, chỉ cần đi bộ mười phút là tới.
Cậu mặc một chiếc áo khoác rất dày, che đi bụng nhỏ, sau đó nhìn mình qua gương, cảm thấy sẽ không bị người khác nhìn ra khác thường, lúc này mới cầm chìa khóa đẩy cửa ra ngoài.
Ánh mặt trời ấm áp, khung cảnh tiểu khu rất tốt, hai bên đường đều trồng cây xanh, Sầm Lễ vươn tay, tựa hồ muốn bắt lấy những tia sáng rọi qua nhưng chiếc lá xanh mướt, chẳng qua thu lại chỉ là hư không.
Siêu thị người người rộn ràng nhốn nháo, đã rất lâu cậu không được hòa nhập vào nơi náo nhiệt như vậy.
Trong lúc nhất thời, dường như có chút khiếp đảm, bất quá cậu vẫn đi vào trong siêu thị, thấy không ít người đang chọn đống thực phẩm mình muốn mua.
Cậu mua thịt cùng rau tươi, đi qua khu vực bán hải sản, trong không khí tràn ngập mùi cá tanh, từ lồng ngực trào lên cỗ tư vị ghê tởm, cậu vội vàng tránh sang một bên, nôn khan một trận.
Có người đưa cho cậu một tờ khăn giấy, hỏi, "Tiên sinh, cậu không sao chứ?" Sầm Lễ cho rằng đây là người phục vụ của siêu thi, nhận lấy khăn giấy, nói," không có việc gì." Nhưng đối phương vẫn đứng yên không có ý định rời đi.
Sầm Lễ ngẩng đầu, còn chưa kịp thấy rõ mặt đối phương, đã bị đối phương dùng khăn tay bịt miệng, cậu muốn gỡ cái tay bịt khăn kia ra, lại dần dần mất đi ý thức, túi đồ ăn trong tay cũng rơi rớt.
*****************
Hỡi ơi cái lưng người trẻ tuổiiiiii •﹏•.