Đợi đến 11 giờ, Vương Thư đi từ bệnh viện ra, Lương Chấp thấy thế thì phấn chấn tinh thần, lập tức nói: "Anh, Vương Thư ra rồi, đuổi theo đuổi theo!"
Thẩm Quyền khởi động xe, giữ một khoảng cách với xe của Vương Thư.
Lương Chấp sửa soạn lại ba lô, Thẩm Quyền liếc nhanh qua thấy đối phương lấy ra nào là dây thừng, côn điện, có cả băng dính, có thể nói là chuẩn bị rất đầy đủ.
Hầy, nội tâm Thẩm Quyền thở dài, hắn xoay tay lái.
Xe đột nhiên chuyển hướng, Lương Chấp thắc mắc: "Anh, làm sao vậy? Xe Vương Thư ở bên kia mà."
Thẩm Quyền nói: "Theo dõi như vậy thì lộ liễu quá, chúng ta đi đường khác đến nhà ông ta."
Lương Chấp nhìn ra ngoài cửa sổ, quả thật là bây giờ đã khuya, xe cộ không nhiều lắm, cứ đi theo Vương Thư như thế rất dễ bị phát hiện.
Lương Chấp tỏ vẻ tiếc nuối: "Hay là chúng ta phục kích ở trên đường......"
Thẩm Quyền nghe thế thì nhìn Lương Chấp không thể tin được, thằng oắt này không lẽ muốn học cách bắt cóc lần trước của Đoạn Nhan Chính?
"Tin tức có được do bắt cóc, tra hỏi không thể làm chứng cứ, huống hồ có làm vậy thật, đến lúc đó cậu còn phải gánh thêm tội bắt cóc."
Lương Chấp cho rằng đại ca Khăn Quàng Đỏ đã nói thế thì chắc chắc hắn đã có cách tốt hơn, cậu hỏi: "Vậy chúng ta làm thế nào?"
Thẩm Quyền nói: "Chúng ta đột nhập vào nhà ông ta để điều tra."
Đây là cách ổn thỏa nhất mà Thẩm Quyền nghĩ được, kế hoạch bắt cóc của Lương Chấp thật sự không thể thực hiện.
"Vâng." Thật ra Lương Chấp ỷ có Khăn Quàng Đỏ nên mới dám dùng phương pháp cực đoan này, đổi lại chỉ có một mình cậu, có khi cậu chỉ đi theo dõi 24 giờ.
Thẩm Quyền tăng tốc, chạy tới gần nhà Vương Thư thì dừng lại, hai người xuống xe, Thẩm Quyền nói: "Vương Thư còn chưa đến nhà, chúng ta đi vào trước."
Lương Chấp thấy Khăn Quàng Đỏ thoải mái đi thẳng tới cửa nhà Vương Thư, cậu cảnh giác nhìn xung quanh một chút, hỏi: "Vào bằng cách nào? Cạy khóa à?"
Thẩm Quyền gật đầu, hắn nói: "Cậu qua bên kia trông chừng, việc mở cửa cứ để cho tôi."
"Không thành vấn đề!" Lương Chấp vỗ ngực cam đoan.
Thẩm Quyền đợi Lương Chấp tránh ra mới lấy một chiếc chìa khóa từ trong túi, hắn mở cửa tự nhiên như mở cửa nhà mình, rồi quay đầu gọi Lương Chấp: "Vào đi."
Lương Chấp hoàn toàn không biết gì cả, cậu vui vẻ chạy qua, còn bật ngón cái khen Khăn Quàng Đỏ: "Tay nghề thành thạo, lợi hại đó."
Thẩm Quyền không khỏi nghĩ sâu xa, Lương Chấp đang khen hắn à?
Lương Chấp vẫn có chút tự giác, lúc vào nhà thì cởi giày, chỉ đi tất, tay đeo găng, cậu xem xét trong nhà, nội thất theo phong cách tối giản, tủ để giày chỉ có một đôi dép xem là dép đi trong nhà.
Lương Chấp nói: "Xem ra Vương Thư là ở một mình, cảm giác bài trí tổng thể thật lạnh lẽo, một chút ấm áp gia đình cũng không có."
Cậu nhịn không được lại nhớ tới Thẩm Quyền, nhà của đối phương chỗ nào cũng ấm áp, này có lẽ là khác biệt giữa nhân vật phản diện và nhân vật chính.
Thẩm Quyền nhìn đầu Lương Chấp xoay trái rồi lại xoay phải, giống như đang đi chơi công viên, nhìn mà thấy đau đầu.
Hắn nói: "Vương Thư chắc sắp về tới nhà rồi."
Lương Chấp bắt đầu tập trung, kinh nghiệm đọc qua vô số truyện trinh thám lập tức tăng chỉ số thông minh của cậu, cậu gật đầu, nói: "Đi phòng ngủ tìm trước xem, đừng nên động bất cứ cái gì ở phòng khách, tất cả chỗ này chỉ bầy ra cho người ngoài nhìn thôi."
Lương Chấp có thị giác của thượng đế, cậu cho rằng Vương Thư sở dĩ giúp Hồ Bình Phàm là do gã bắt được nhược điểm thân phận giả của Vương Thư, dù sao ngay cả gà mờ như cậu còn nhìn ra được điểm đó chỉ từ một bài báo cáo vi sinh vật, thì khỏi nói đến nhân vật cấp bậc đại ma vương như Hồ Bình Phàm.
Nhưng nhược điểm mà Hồ Bình Phàm nắm được chắc chắn mang tính quyết định, nếu không, Vương Thư thế nào lại cam tâm tình nguyện nghe sai bảo của đối phương suốt bao nhiêu năm qua như vậy.
Lương Chấp định đi vào một căn phòng, lúc này, giọng của Khăn Quàng Đỏ vang lên: "Phòng ngủ ở bên cạnh."
"Vâng." Lương Chấp lập tức quay đầu, nhưng cậu lại đang nói chuyện với hệ thống: "Sao tao cứ có cảm giác Khăn Quàng Đỏ rất rành nhà của Vương Thư...... Hay là tao bị ảo giác?"
Hệ thống: "Sao lại thế được?". Nó hiện tại đã không còn bị cạn lời vì phản ứng chậm chạp của Lương Chấp, thật sự là có tiến bộ lớn.
Lương Chấp cứ cảm thấy bất an, nhưng bây giờ có công việc quan trọng hơn cần hoàn thành, đành gác cảm giác đó sang một bên.
Thẩm Quyền đi vào phòng ngủ, thừa dịp Lương Chấp còn chưa vào theo, hắn mở ngăn kéo trên tủ sách của Vương Thư, lấy từ bên trong ra một cái khung ảnh, đặt lên tủ đầu giường.
Lương Chấp mở đèn pin, do lúc nãy còn mải suy nghĩ nên không đến chỗ Khăn Quàng Đỏ đang đứng ngay: "Anh, anh xem gì đó?"
Thẩm Quyền thuận thế chỉ vào khung ảnh: "Xem cái này."
Lường Chấp nhìn qua, trong khung ảnh là một thanh niên trẻ tuổi, nhìn qua ước chừng hai mươi, đôi mắt xán lạn, cười tươi đến híp cả mắt, làm người ta vừa nhìn đã sinh ra thiện cảm.
Thẩm Quyền nói: "Chụp lại để điều tra."
Lương Chấp chụp lại, lúc này, cậu nghe thấy tiếng mở khóa cửa, trong lòng cả kinh.
Vương Thư đã về.
Thẩm Quyền lập tức tóm lấy Lương Chấp, trốn xuống gầm giường, hai người thở chậm lại, hết sức chăm chú lắng nghe tiếng động.
Vương Thư tan làm về nhà, vừa nãy khi lái xe, ông chú ý thấy có một chiếc xe khả nghi, mới đầu ông còn tưởng bản thân bị theo dõi, nhưng sau đó lại không thấy chiếc xe kia đâu, ông mới nhận ra mình đang đa nghi.
Quả nhiên lúc còn trẻ bị đám cho vay nặng lãi truy nợ đến mức bị ám ảnh, Vương Thư lắc đầu cười trào phúng.
Ông bước vào phòng ngủ, mở đèn, chuẩn bị lấy đồ ngủ để đi tắm rửa, ông chợt liếc thấy khung ảnh đặt ở tủ đầu giường, toàn thân như bị sét đánh, ông đứng tại chỗ thật lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Lương Chấp trốn dưới gầm giường thấy căn phòng im lặng trong khoảng thời gian dài, trong lòng cậu vô cùng bất an, không lẽ Vương Thư phát hiện ra bọn họ rồi?
Thẩm Quyền cảm giác được lo sợ của Lương Chấp, một tay siết chặt eo Lương Chấp, một tay nhẹ nhàng đặt lên miệng cậu, ý bảo đối phương ngàn vạn lần đừng lên tiếng.
Vương Thư một lúc sau mới chậm rãi bước qua, ông cầm khung ảnh lên, sắc mặt trắng bệch tương phản rất rõ với nụ cười của thanh niên trong ảnh.
Hốc mắt ông đỏ lên, mỗi lần nhìn thấy tấm ảnh này, trong lòng ông không kìm được đau đớn và hối hận.
Sắc mặt bi thương của ông nhanh chóng chuyển biến, ông nhớ rõ khung ảnh này vẫn luôn được cất trong ngăn kéo.
Có người đột nhập vào nhà ông, thậm chí còn phát hiện bức ảnh này.
Vương Thư biết rõ đây là sự khiêu khích của tên đột nhập, đối phương giống như đang nói: tôi biết bí mật của ông.
Thế thì làm sao? Vương Thư cười tối tăm, ông sống cũng đủ lâu rồi, ông từ lâu đã chẳng còn quan tâm mình sống được thêm bao nhiêu năm nữa.
"Rinh rinh rinh ---" Lúc này, di động của Vương Thư đổ chuông, ông liếc qua, là số lạ, ông trả lời: "Tôi là Vương Thư đây."
"Hồ Bình Phàm." Gã báo tên của mình ra, do giọng của gã quá bình thường, nên không thể trả lời "Là tôi" như những người khác.
Vương Thư hỏi: "Có việc?"
Hồ Bình Phàm nói: "Không có gì, chỉ là chú ý thấy Thẩm Quyền gần đây chăm chỉ sang chỗ ông quá, có làm gì mờ ám không?"
Vương Thư cười lạnh một tiếng: "Tôi đang thôi miên nó."
Lương Chấp núp dưới gầm giường, nghe thấy giọng Hồ Bình Phàm, nhưng Vương Thư tiết lộ ra đối tượng thôi miên làm cậu kinh hoảng hơn, cái tình tiết mà đề cập đến "nó", trừ nhân vật chính ra thì còn ai nữa!
Hồ Bình Phàm hơi ngạc nhiên: "Ông còn có thể dùng thôi miên á? Được đấy, càng lúc càng giống một bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp rồi đó."
Thái độ của Vương Thư đối với Hồ Bình Phàm cũng không có gì tốt, ông lạnh mặt: "Cậu gọi điện đến đây chỉ để khen tôi à?"
"Đương nhiên không phải." Hồ Bình Phàm nói: "Tuy rằng thôi miên thoạt nghe thì hay đấy, nhưng mà tôi không nghĩ Thẩm Quyền là loại người dễ dàng bị ông thao túng đâu."
Vương Thư tuyệt đối có tự tin: "Vậy mở mắt mà chờ đi."
Hồ Bình Phàm nói: "Tôi gọi đến là muốn cho ông biết, màn hay sắp diễn rồi, trò thôi miên của ông tốt nhất là dừng lại đi."
Vương Thư bỏ qua câu cuối của Hồ Bình Phàm, trong đầu toàn là kích động vì sắp báo thù thành công.
Ông chờ giờ khắc này lâu lắm rồi, ông nhìn lại người thanh niên trong khung ảnh, thầm nghĩ: con trai, ba sẽ làm cho kẻ hại chết con trả giá đắt!
Hồ Bình Phàm thấy Vương Thư thật lâu vẫn chưa nói gì, hắn cúp luôn điện thoại, trên mặt từ từ nở một nụ cười đầy ác ý.
Vương Thư kích động một lúc lâu mới trấn tĩnh được tinh thần, ngay cả ai đột nhập vào nhà, ông cũng chẳng thèm quan tâm nữa, ông cầm đồ ngủ, vào phòng tắm tắm rửa.
Thẩm Quyền thừa cơ hội này, bò ra khỏi gầm giường với Lương Chấp, hai người rời khỏi nhà Vương Thư.
Trở lại trong xe, Lương Chấp mở máy hát: "Nguy hiểm quá! Anh, anh có nghe thấy Vương Thư nói chuyện điện thoại không! Nghe sặc mùi âm mưu!"
Thẩm Quyền biểu hiện vô cùng bình tĩnh, mà Lương Chấp lại chẳng nghi ngờ gì thái độ bình tĩnh đấy, dù sao thì trong mắt cậu, Khăn Quàng Đỏ không quen Thẩm Quyền, đương nhiên sẽ không có phản ứng gì quá khích.
Cậu không biết Thẩm Quyền chính là Khăn Quàng Đỏ, nên cũng không thể nhìn ra dưới lớp mặt nạ bình tĩnh là sóng ngầm mãnh liệt.
Thẩm Quyền có chìa khóa nhà Vương Thư, còn rành rẽ kiến trúc trong nhà, thậm chí biết cả vị trí giấu khung ảnh.
Tất cả đều chứng minh Thẩm Quyền từng tới nhà Vương Thư.
Hắn đã sớm biết được dị thường của Vương Thư, năm đó sau khi xuất viện, hắn từng đến bệnh viện khác để chẩn bệnh.
Hắn không bị bệnh --- đây là sự thật hắn biết từ rất lâu.
Ngay lúc đó, hắn cầm báo cáo chẩn bệnh muốn đi nói chuyện với ba Thẩm, nhưng ngay cả cơ hội mở miệng, đối phương cũng không cho hắn, ông chỉ vội vàng lo những vụ án trong tay, mặc kệ hắn ở đấy.
Khi đó, Thẩm Quyền liền hiểu ra, cuộc đời của hắn đã sớm bị ba Thẩm phán tử hình, cho dù hắn có lấy ra bao nhiêu chứng cứ, cũng chỉ nhiều thêm những cuộc cãi vã vô vị.
Hắn từ đó không còn cố chứng minh hắn không bị bệnh với bất cứ ai nữa, mọi người chỉ yêu cầu hắn làm một người bình thường.
Nhưng hắn vốn đã là người bình thường, là các người đang ép tôi phát điên --- nhớ lại chuyện quá khứ làm đôi mắt Thẩm Quyền dần dần tối lại, hai tay dù đeo găng nhưng cũng không ấm lên được.
"Anh? Sao thế?" Lương Chấp thấy Khăn Quàng Đỏ im lặng khá lâu, đang định xáp qua nhìn thì bị đối phương chỉ dùng một bàn tay ấn vào mặt, bắt ngồi trở lại.
Thẩm Quyền sợ Lương Chấp dựa sát quá sẽ phát hiện thân phận thật, hắn nói: "Tôi không sao, chỉ đang suy nghĩ chút chuyện."
Lương Chấp nói: "Anh đang nghĩ cậu thanh niên trong ảnh kia là ai phải không? Em đã nhờ người điều tra rồi, sẽ có kết quả sớm thôi."
Thẩm Quyền hỏi: "Nếu cậu điều tra xong tất cả, cậu có báo cảnh sát không?"
Lương Chấp không trả lời câu hỏi ngay, sau khi chân tướng rõ ràng, Thẩm Quyền sẽ thấy vui không, cậu cũng không biết nữa.
Thứ chân tướng này đối với Thẩm Quyền mà nói cũng là một loại thương tổn, nhưng nó lại là thương tổn ta phải đối mặt.
Nghĩ vậy, Lương Chấp gật đầu, nói: "Em trước sẽ nói cho người bạn kia, sau đó cùng anh ấy đi báo cảnh sát."
Cùng hắn? Thẩm Quyền cảm thấy từ này đặc biệt xa lạ, làm cho hắn khó tiếp nhận cũng như thích ứng.
Xe chạy đến tiệm hoa, Lương Chấp xuống xe, tạm biệt hắn: "Anh, em còn có thể liên lạc với anh không?"
Thẩm Quyền cố ý để khung ảnh ở tủ đầu giường, chờ Vương Thư suy nghĩ kỹ, sẽ điều tra ra được là Lương Chấp.
Lương Chấp sẽ gặp nguy hiểm, nhưng trong kế hoạch của hắn, Lương Chấp không thể gặp chuyện gì. Nên hắn chỉ có thể dùng thân phận giả để ra mặt bảo vệ Lương Chấp, như vậy mới không để người nào đó phát hiện ra khác thường.
Thẩm Quyền cụp mắt, trầm giọng nói: "Được."