Thẩm Quyền tự nhận nội tâm không hề gợn sóng, nhưng hắn không biết trên mặt hắn đang viết bốn chữ to: tôi rất tức giận.
Lương Chấp nhìn thấy cũng tự nhiên chột dạ, dù cậu không biết mình chột dạ cái gì, cậu xấu hổ bỏ tay xuống, nói: "Thẩm ca có bận gì không?"
Thẩm Quyền lạnh lùng: "Có việc thì nói."
Lương Chấp phát hiện thói quen là môt chuyện thật đáng sợ, dù đối mặt với thái độ lạnh như băng của Thẩm Quyền, cậu còn cảm thấy rất thân thiết: "Thẩm ca, em muốn đi thăm Đăng Nhất, anh có đi không?"
Thẩm Quyền giật mình, nhưng hắn lại giả vờ như mất kiên nhẫn: "Không phải đã thăm vào ban ngày sao? Thế nào lại còn muốn đi nữa?"
Lương Chấp lấy một lý do đã chuẩn bị từ trước, nói: "Vụ hạ độc e là sẽ bị cánh phóng viên đưa tin khắp nơi, em muốn đến an ủi Đăng Nhất một chút."
Lý do gì giả trân quá...... Thẩm Quyền cực kỳ nghi ngờ đối phương đang khiêu khích IQ của hắn, Lương Chấp là loại người sẽ đi an ủi kẻ khác sao?
Ngay cả hắn cũng vô số lần bị hành động của đối phương làm tức đến muốn giết người.
Nhưng coi bộ dù hắn không đi, Lương Chấp cũng sẽ đi, Thẩm Quyền cũng rất tò mò đối phương đi gặp Đăng Nhất để làm gì, hắn nói: "Tiệm đang không bận, tôi đi cùng cậu."
Hai người sau đó lên xe, Lương Chấp lúc này mới đột nhiên nhớ tới mở khóa nội dung truyện, do khi đấy xảy ra quá nhiều việc nên quên bẵng đi mất.
Dù sao đường đi còn 20 phút, Lương Chấp nói với Thẩm Quyền: "Thẩm ca, em ngủ một chút, tới thì gọi em dậy."
Nói xong, Lương Chấp bảo hệ thống mở khóa nội dung truyện.
[Mở khóa nội dung truyện 4]
Bên này, Thẩm Quyền còn đang hỏi: "Nếu cậu mệt thế thì cứ muốn đi tối nay làm gì?"
Kết quả một lúc lâu sau không thấy có tiếng đáp lại, Thẩm Quyền quay đầu nhìn, thằng nhóc này khá thật, đã tựa đầu vào kính xe ngủ.
Hắn đưa tay đẩy một cái, không tỉnh, lại đưa tay nhéo hai má, vẫn không động tĩnh.
Ngủ gì mà say quá vậy, Thẩm Quyền khi dừng xe ở đèn đỏ, hắn nhìn Lương Chấp ngủ, nghĩ thầm rằng ngủ say như chết, có khi mai cũng chưa dậy được.
Ngay lúc Thẩm Quyền bắn sát khí tứ phương, Lương Chấp đã tiến vào câu chuyện dưới góc nhìn của Thẩm Quyền.
Lương Chấp mở mắt nhìn bàn cờ đặt trước mặt, đối diện là một người đàn ông mặc đồ bệnh nhân.
Cậu không hiểu cờ vua, chỉ chú ý tới bàn tay nhấc quân cờ lên của Thẩm Quyền, ngón tay thon dài lại trắng nõn.
Thứ duy nhất không hoàn mĩ chính là vết trói vẫn còn hằn trên cổ tay hắn.
Bọn họ im lặng chơi cờ, xung quanh vô cùng ồn ào, có tiếng nói chuyện, còn có cả tiếng đánh bóng bàn.
Lương Chấp đoán chỗ này là phòng giải trí cho bệnh nhân ở bệnh viện.
Một lúc sau, Thẩm Quyền nói: "Em lại thắng rồi, quá lợi hại."
Lúc này, người đàn ông ngồi đối diện với dáng trưởng thành chững chạc đột nhiên nở nụ cười như một đứa trẻ con, anh ta vỗ tay nói: "Em thắng rồi!"
Lương Chấp cũng không bất ngờ lắm, lấy chỉ số thông minh của nhân vật chính, xem ra là đang cố tình nhường người đàn ông này.
"Tiểu Nam lợi hại quá, lại thắng rồi." Y tá đi tới, cô nhẹ giọng như đang dỗ một đứa trẻ, "Chị thưởng cho cưng cục kẹo nhé?"
Trong tay y tá là viên thuốc, người đàn ông gật đầu thật mạnh rồi không kỳ kèo gì, nuốt luôn viên thuốc.
Sau đấy, người đàn ông chạy ra chỗ khác, y tá mỉm cười, nói với Thẩm Quyền: "May mà có em chơi cùng cậu ấy, nếu không chắc cậu ta sẽ không tự uống thuốc."
"Không sao ạ, trí tuệ của Tiểu Nam dừng lại ở 5 tuổi, chỉ cần chúng ta kiên nhẫn dỗ dành một chút là được." Cách nói chuyện của Thẩm Quyền ôn hòa lại chững chạc, điều này làm Lương Chấp nhớ lại lần đầu tiên gặp Thẩm Quyền, trên mặt đối phương là nụ cười giả dối và sự đối đãi nhiệt tình ôn hòa lừa người.
Lương Chấp chú ý tới sự yêu thích tràn ngập trong mắt y tá, nói thật thì cậu cũng hiểu được, dù sao hầu như mọi bệnh nhân trong này đều có vấn đề về tinh thần, giao tiếp bình thường đã khá phiền toái, giờ có một bệnh nhân với vẻ ngoài đẹp và tinh thần bình thường như Thẩm Quyền, quả thật như đom đóm trong đêm đen, nổi bật khó có thể bỏ qua.
Y tá nói: "Cho em biết một tin tốt nha, bác sĩ Vương nói bệnh của em đã được kiểm soát, đã báo cho người nhà tới đón em hôm nay."
"Thật vậy ạ? Thế thì tốt quá! Em rất nhớ cả nhà." Thẩm Quyền rất vui, nói.
Lương Chấp đột nhiên rùng mình, nói thật thì cậu nghĩ Thẩm Quyền vui vẻ khi sắp được ra khỏi đây là thật, còn câu sau cùng bảo nhớ người nhà chắc chắn là nói dối.
Ai có thể tha thứ người nhà đã đưa bản thân không bị bệnh vào viện tâm thần chứ.
Các y tá đều biết tin này, sau đó lục tục có người đến báo cho Thẩm Quyền tin tốt, thậm chí có y tá trẻ tuổi ngượng ngùng đưa tờ giấy nhỏ cho Thẩm Quyền.
Thẩm Quyền mỉm cười nhận giấy, xoay người vào phòng bệnh liền quăng ngay tờ giấy vào bồn toilet, xối tình cảm của cô gái trẻ xuống cống.
Nhờ tấm gương, Lương Chấp rốt cuộc thấy rõ Thẩm Quyền, Thẩm Quyền lúc này đã lớn thành một người thiếu niên, chỉ là gương mặt lẽ ra nên có ánh mặt trời thanh xuân lại tràn đầy tăm tối.
Thẩm Quyền cúi đầu rửa mặt, khi ngẩng đầu lên, hắn lại biến về bộ dáng hiền lành.
Hắn ngồi trên giường đợi, không lâu sau có y tá tới dẫn hắn qua phòng khám của bác sĩ Vương.
Lương Chấp nhìn từng bước chân vội vã của Thẩm Quyền, cậu nhận ra đối phương dù có cố tỏ vẻ thành thục cỡ nào, thật ra hắn vẫn không giấu được vui sướng trong lòng.
Lương Chấp biết tất cả trước mắt đã là quá khứ, nhưng cậu vẫn bất giác vui thay cho Thẩm Quyền.
Nhưng rất nhanh, cậu liền cười không nổi, Thẩm Quyền cũng thế.
Thẩm Quyền được đưa tới một phòng giải phẫu, bên trong cũng không phải người hắn quen biết.
Hắn lui từng bước về phía sau, cửa bị y tá đóng lại.
Y tá nhấn vai hắn, trấn an: "Đừng sợ, trước khi em xuất viện, bọn chị cần gắn vòng phát điện vào chân em."
Lương Chấp hỏi hệ thống: "Vòng phát điện là cái gì?"
Hệ thống nói: "Là dùng điều khiển từ xa chích điện người đeo loại vòng này, thường dùng cho bệnh nhân tâm thần và tội phạm."
Thẩm Quyền không biết vòng phát điện là cái gì, hắn chỉ biết đó chắc chắn không phải cái gì tốt, hắn lắc đầu, nói: "Tại sao, chẳng phải bệnh của em đã được khống chế rồi à?"
Hắn nói với y tá: "Cho em gặp bác sĩ và người nhà của em đi!"
Trong mắt y tá chỉ có thái độ xa cách khi giải quyết công việc chung, cô nói: "Đeo vòng chân vào là em có thể đi gặp mọi người."
Thẩm Quyền im lặng, im lặng đến nỗi làm cho Lương Chấp tưởng đối phương sẽ bùng nổ.
Nhưng cuối cùng, Thẩm Quyền chỉ bình thản hỏi một câu: "Người nhà em có đồng ý để em đeo vòng chân không?"
Y tá nói: "Trường hợp thế này dĩ nhiên là cần sự đồng ý của người nhà."
"Vâng, vậy thì đeo đi." Thẩm Quyền chủ động nằm lên bàn, thái độ của hắn khá phối hợp so với một bệnh nhân tâm thần.
Điều này làm y tá và những người khác đều thở phào nhẹ nhõm. Không phải dùng sức cưỡng chế, động tác lúc buộc dây trói cũng nhẹ nhàng không ít.
Thẩm Quyền vẫn mở mắt, ánh mắt lăng lăng nhìn thẳng vào đèn giải phẫu.
Tầm nhìn của Lương Chấp đi theo thị giác của Thẩm Quyền, ánh đèn này thật sự rất chói mắt, chói đến mức làm người ta muốn ch4y nước mắt.
Môt tiếng cạch vang lên, Lương Chấp đoán hẳn là vòng chân đã được đeo xong, nhưng cậu vẫn không rõ tại sao lại phải trói Thẩm Quyền lại.
Không ngờ giây tiếp theo, lời những người kia nói làm cậu muốn nổ tung.
"Bọn anh cần thí nghiệm lực điện của vòng chân có bình thường hay không, hy vọng em sẽ phối hợp."
"Hiện tại, bắt đầu."
Lương Chấp chỉ có được thị giác của Thẩm Quyền, cậu không biết đối phương đau thế nào, nhưng tầm nhìn trước mắt bắt đầu rung lắc dữ dội, cậu liền biết Thẩm Quyền đau cỡ nào.
Lương Chấp không muốn nhìn tiếp nữa, cậu nói: "Tại sao không cho tao nhảy ra khỏi tầm nhìn, để tao cmn bắn chết hết đám người này! Tại sao lại thử nghiệm điện giật trên con người chứ! Này rõ ràng là cố ý tra tấn Thẩm Quyền!"
Hệ thống vĩnh viễn đều tỉnh táo hơn Lương Chấp: "Tất cả đều là quá khứ."
Thị giác của Thẩm Quyền phủ một lớp nước mỏng, nhưng lại nhanh chóng biến mất, hắn thậm chí không kêu gào thảm thiết, chỉ thỉnh thoảng rên lên khi không chịu nổi nữa.
Bác sĩ kích điện nói: "Điện phát bình thường."
Sau đó, dây trói trên người Thẩm Quyền được cởi xuống, y tá đứng bên cạnh muốn đỡ hắn dậy nhưng bị từ chối.
Thẩm Quyền nhìn bác sĩ đeo vòng chân phát điện cho hắn, nói: "Thiết bị tiên tiến thế này, bình thường đều phải qua thử nghiệm chặt chẽ mới cho con người sử dụng, nhất là bệnh nhân tâm thần, phải không?"
Bác sĩ hiểu ý Thẩm Quyền muốn nói gì, gật đầu: "Đúng vậy, nên em không cần lo vòng chân sẽ gây nguy hiểm tính mạng, mức điện cao nhất chỉ làm em ngất thôi."
Chỉ có Lương Chấp nghe hiểu được ẩn ý trong lời nói của Thẩm Quyền, đối phương hiển nhiên cũng nhận ra bác sĩ có gì đó là lạ.
Thẩm Quyền nhịn không được, khẽ cười một tiếng.
Nhưng Thẩm Quyền vừa chịu đau do điện giật, giờ lại còn cười, ngược lại làm cho y tá và bác sĩ bên cạnh cảm thấy tinh thần hắn quả thật có vấn đề.
Thẩm Quyền không quan tâm ánh nhìn khác lạ của bọn họ, hoặc là nói hắn chẳng cần phải để tâm nữa, hắn đi đến trước mặt y tá, nhẹ nhàng hỏi: "Có thể đi được chưa ạ?"
Y tá bất giác lùi về sau, trong nháy mắt đó, cô cảm thấy Thẩm Quyền trong ngoài bất nhất.
Thẩm Quyền tới phòng khám của bác sĩ Vương, hắn gặp được ba Thẩm đã nhiều năm không thấy mặt, đối phương vẫn mang theo một áp lực cường đại không khác trước đây, giống như một ngọn núi cao sẽ vĩnh viễn không thể sụp đổ.
Nhưng ngọn núi này, đè nén kẻ đầu tiên vẫn là đứa con của chính mình.
Ba Thẩm cũng đồng dạng đánh giá Thẩm Quyền, trong mắt không có xúc động và nhớ nhung do xa cách nhiều năm, có lẽ là mấy năm nay, bác sĩ Vương liên tục nói với ông rằng bệnh tình của Thẩm Quyền khó có thể khống chế, nên lúc này, ông thậm chí còn dùng ánh mắt xét nét phạm nhân để nhìn hắn, ông nói: "Thay quần áo đi."
Thẩm Quang Minh bên cạnh ba Thẩm lúc này mới đi ra, anh đưa một cái túi to cho Thẩm Quyền, trong mắt anh tràn đầy tò mò cùng tìm tòi nghiên cứu, anh nói: "Anh hai, đây là quần áo của anh."
Thẩm Quyền nhận túi quần áo, rồi ngay trước mặt mọi người, hắn lấy quần áo mới ra, tròng hết lên người, nhìn chẳng ra dạng gì.
Thẩm Quang Minh bấy giờ vẫn chỉ là một thiếu niên 14 tuổi, anh tò mò hỏi: "Sao anh không c0i đồ bệnh rồi hẵng mặc quần áo mới?"
Thẩm Quyền nói: "Anh là đang nhắc nhở chính mình, cho dù anh xuất viện, nhưng bản chất vẫn là một bệnh nhân."
Tầm mắt của hắn dừng trên gương mặt uy nhghiêm của ba Thẩm, câu nói này như nói với ông: "Ba cảm thấy con nói đúng không, cảnh sát Thẩm."
Cách xưng hô của Thẩm Quyền vẫn lộ ra phẫn nộ và oán hận đè nén trong lòng, hắn không thể xem ông là một người cha tốt nữa.
Vòng chân lạnh như băng giống như đang cười nhạo chút hy vọng nhỏ nhoi mới lúc nãy của hắn.
Trong mắt ba Thẩm chạy qua một tia sắc bén, lúc này, bác sĩ Vương nói: "Thẩm tiên sinh chắc đã rõ tình huống của Thẩm Quyền, xin nhất định phải kiên nhẫn khai thông, qua thời gian dài, cháu nó chắc chắn có thể sẽ giống như người bình thường."
Ba Thẩm không nhìn Thẩm Quyền nữa, ông quay qua bác sĩ Vương, nói: "Cám ơn bác sĩ."
Sau đó, bọn họ rời bệnh viện, khi ra cửa, Thẩm Quyền quay đầu nhìn thoáng qua bệnh viện.
Lương Chấp không biết đối phương hiện đang nghĩ gì, nhưng ở trong này, hắn cũng chẳng có ký ức nào tốt đẹp để nhớ lại.
Lúc này, một y tá từ xa chạy tới: "Đợi đã!"
Thẩm Quyền biết y tá này, hắn đứng lại chờ đối phương.
Y tá dừng trước mặt Thẩm Quyền, đưa cho hắn một cuốn sách: "Sách của em đây, đừng quên mang đi."
Thẩm Quyền nhận cuốn sách, trên bìa là cái tên quen thuộc.
Trăm năm cô đơn.
Thẩm Quyền hơi cúi người cám ơn y tá, rồi xoay người đi ra xe.
Hắn không để ý tới Thẩm Quang Minh vẫn luôn nhìn lén mình, mà lại mở trang đầu tiên của cuốn sách ra, trên giấy có một hàng chữ lúc trước không có, là Hồ Bình Phàm viết.
[Nhóc có cảm thấy cô đơn không?]
Cô đơn, Thẩm Quyền thầm trả lời trong lòng.
Trong khi Lương Chấp còn đang đau khổ cho Thẩm Quyền trong nội dung truyện, ngoài đời thực đã xảy ra một sự kiện không thể khống chế.
Lúc Thẩm Quyền đang chạy trên một con đường không có đèn, hắn không cẩn thận va quẹt với một chiếc xe khác.
Hắn cảm thấy hơi lạ, bởi vì con đường này rất rộng, xe của đối phương càng như cố ý quẹt vào hắn.
Đối phương xuống xe, gõ cửa kính xe hắn, bộ dáng hùng hổ như thể phải bắt Thẩm Quyền đi ra giải quyết riêng với mình.
Mới vừa xuống xe, hắn chợt nghe có tiếng mở cửa truyền từ phía bên kia sang, hắn xoay người, nhìn thấy là Đoạn Nhan Chính.
Đoạn Nhan Chính đội mũ, giấu đi mái tóc nhuộm bắt mắt, y cầm dao trong tay, đặt trên cổ Lương Chấp đang nhắm mắt, y cười với Thẩm Quyền, nói: "Hợp tác một chút, đi theo tôi nhé?"
Ánh mắt Thẩm Quyền lạnh lẽo, hắn không trả lời.
Đoạn Nhan Chính không quan tâm mình bị nhìn, lại nói tiếp: "Tôi có điều tra anh một chút, anh có nhân cách chống đối xã hội, còn bị bố đẻ quân pháp bất vị thân, tống vào bệnh viện tâm thần điều trị 8 năm, nếu tôi giết Lương Chấp ở đây, e là ông bố kia của anh sẽ cảm thấy anh chính là thủ phạm nhỉ?"
Y còn vỗ con dao vào má Lương Chấp: "Hơn nữa vị này nhà anh sao lại trông thế này, không lẽ anh chụp thuốc mê cậu ta, đang chuẩn bị lôi lên rừng núi hoang vắng chôn xác à?"
Thẩm Quyền không nghĩ mục tiêu của đối phương là hắn, càng không nghĩ tới y sẽ lấy Lương Chấp ra uy hiếp.
"Cậu nói không sai, tôi đang định đưa cậu ta đi giết, cho nên cậu lấy cậu ta để uy hiếp tôi, không phải rất buồn cười sao?" Thẩm Quyền hỏi.
"A? Vậy tôi thay anh động thủ nhé?" Tay cầm dao của Đoạn Nhan Chính hơi d3 xuống, lưỡi dao sắc bén cắt qua da, một dòng máu tươi chảy ra từ cổ Lương Chấp.
Thẩm Quyền chẳng có chút phản ứng nào, ánh mắt vô cùng hờ hững.
Đoạn Nhan Chính ngừng lại, tựa hồ có chút buồn rầu: "Xem ra anh thật sự rất lạnh lùng đó, vậy là anh không muốn đi cùng tôi?"
"Không." Thẩm Quyền nói: "Tôi có thể đi cùng với cậu, bởi vì tôi cũng tò mò cậu muốn lợi dụng tôi làm gì."
Nụ cười trên môi Đoạn Nhan Chính từ nãy tới giờ biến mất, giống như nhớ lại chuyện gì không vui, nhưng y nhanh chóng nói: "Chỉ cần anh đồng ý hợp tác, tôi có thể nói lý do cho anh."
Thẩm Quyền nói: "Được, vậy giờ có thể vứt thứ vướng bận đi." Ý hắn nói là Lương Chấp.
Đoạn Nhan Chính nhíu mày: "Thế không được, nếu cậu ta tỉnh lại mà không thấy anh, chắc chắn sẽ báo cảnh sát."
Thẩm Quyền: "Tôi sẽ nhắn tin cho cậu ta, bảo đảm không có tình huống đó xảy ra."
Đoạn Nhan Chính vừa định đồng ý, chính là lúc này đã hết 5 phút đồng hồ, Lương Chấp về với thực tại.
Lương Chấp cảm giác trên cổ có đau đớn, cậu mở trừng mắt thì phát hiện mình đang bị khống chế.
Lương Chấp không khỏi phàn nàn với hệ thống: "Mày sẽ không thể cho tao tỉnh lại khi gặp nạn sao? Tao rất nghi ngờ là lần sau tao mở khóa nội dung truyện xong, lúc trở về chắc chỉ còn lại cái xác."
Hệ thống bình chân như vại: "Thì cậu vốn cũng chỉ có một cái xác còn gì?"
Lương Chấp: "???"
Trong tình huống này, ngoại trừ phàn nàn vài câu với hệ thống, Lương Chấp còn làm gì được nữa đâu, lần trước thì bị dí súng vào đầu, lần này thì bị dao kề vào cổ, pháo hôi quả thật không có nhân quyền, tác giả mỗi lần cần triển khai cốt truyện, toàn nhắm vào mạng của cậu.
Lương Chấp cảm thấy cậu lúc này nên nói mấy lời thâm tình với Thẩm Quyền, cậu bảo: "Thẩm ca, anh đi mau, đừng lo cho em!"
Thẩm Quyền: "......"
Lương Chấp trước kia đọc những câu thoại này đều cảm thấy quá sến, nhưng nếu từ miệng cậu nói ra thì lại rất cảm động nhân tâm, cậu cảm thấy nếu Thẩm Quyền không cảm động, thì hắn thật không phải con người!
"Chỉ cần anh không sao...... Em thế nào cũng được......" Lương Chấp giờ khắc này thể hiện kỹ thuật diễn kinh người, mắt cậu đỏ lên.
Hệ thống khiếp sợ vì Lương Chấp có thể nói ra những lời trái lương tâm như thế, phải biết rằng, Lương Chấp chỉ vì muốn nó cho cậu thêm vài mạng mà sẵn sàng gọi nó là bố.
Nội tâm Thẩm Quyền không hề gợn sóng, thậm chí có chút muốn cười, nhưng thân là đương sự bị thằng nhóc này thổ lộ, hắn --- cười không nổi.
"Ha ha ha ha ha!" Đoạn Nhan Chính cười phá lên, y suýt nữa cười đến xóc hông, "Lương Chấp à Lương Chấp, cậu đùa cũng hài quá đi?"
Lương Chấp nhận ra giọng nói: "Đoạn Nhan Chính? Cậu đang phạm tội đấy! Mau thả bọn tôi, tôi sẽ xem như chưa từng xảy ra gì cả."
Đoạn Nhan Chính cười cười: "Cậu cho tôi là nhóc con 3 tuổi à? Thả cậu, đảo mắt là cậu đã lái xe đến đồn cảnh sát tố cáo tôi rồi."
Lương Chấp còn định nói tiếp, nhưng sau gáy ăn một cú đánh, ngất ngay lập tức.
Đoạn Nhan Chính cất dao, nhún vai với Thẩm Quyền đang lạnh mặt: "Thế này thì tôi cũng không thả cậu ta đi được, anh hợp tác một chút, bọn tôi đang vội đây."
Thẩm Quyền lên xe, người đàn ông dùng dây thừng trói chân tay hắn lại.
Thẩm Quyền nhìn chằm chằm vào vết thương trên cổ Lương Chấp, vết cắt của đối phương không nguy hiểm đến tính mạng, hiện giờ đã đóng vảy.
Xác định Lương Chấp sẽ không chết trên xe hắn, Thẩm Quyền nhắm mắt, tùy ý cho người đàn ông cột miếng vải đen che mắt hắn.