Người bạn thời đại học Lương Chấp tìm tên là Đường Nghiêu, cậu biết rõ người bạn đấy không thể cứ thế cho cậu tư liệu về Thẩm Quyền được, đây là phạm pháp, nên cậu tìm hiểu cũng chỉ dùng cách nói chuyện phiếm bâng quơ.
Đường Nghiêu nói: "Thẩm Quyền? Ảnh rất bình thường."
Lương Chấp xém nữa cho rằng Đường Nghiêu bị cận nặng, cậu nói: "Bình thường chỗ nào? Ông nhìn bề ngoài, khí chất của ảnh đi! Ông đánh giá sai người ta rồi."
Đường Nghiêu còn đang không hiểu câu cuối của Lương Chấp, nhưng cậu đột nhiên nghĩ tới Thần Điêu Đại Hiệp bản Cổ Thiên Lạc đóng, có cảnh mấy người qua đường đã chỉ vào nhân vật đẹp trai của Cổ Thiên Lạc và bảo "tướng mạo bình thường". (*)
(*) Tác giả nhớ lộn, cảnh đấy ở trong phim "Loan Đao phục hận" cũng có Cổ Thiên Lạc đóng. Bạn nào thích xem TVB chắc cũng từng đọc mấy bài chỉ ra những lỗi buồn cười của phim cổ trang TVB, trong đó có trôi nổi mấy tấm ảnh có cảnh 3 vị khách người qua đường đứng trên lầu cao của một quán ăn, vừa bàn luận về một cao thủ mới xuất hiện, vừa chỉ vào nhân vật Đình Bằng đẹp trai của Cổ Thiên Lạc ngồi bên dưới và nói "tướng mạo bình thường, chắc không phải cao thủ". Đường Nghiêu nói: "Cái thằng không biết xấu hổ nhà ông! Đàn ông đẹp trai quá thì có lợi gì, hơn nữa tôi bảo bình thường không phải là nói Thẩm Quyền trông bình thường, mà là thành tích lúc đi học của ổng!"
Lương Chấp tò mò hỏi: "Là sao?"
Đường Nghiêu nói: "Tôi biết chuyện này là do bố tôi kể, bố nói Thẩm gia chỉ có Thẩm Quang Minh có tiền đồ, Thẩm Quyền tuy là con cả nhưng lúc bé không chỉ bị bệnh mà còn ở trong bệnh viện một thời gian rất dài, sau khi xuất viện thì thành tích học tập vẫn chỉ ở mức thường thường bậc trung, cuối cùng cũng không có duyên thi vào trường cảnh sát."
Lương Chấp không nghĩ rằng Thẩm Quyền từng bị bệnh, trông chẳng giống gì cả.
Hiển nhiên, hệ thống biết suy nghĩ của cậu, nó lạnh lùng nói: "Trông mặt bắt hình dong là đại kỵ."
Lương Chấp nói: "Tao biết." Mấy tên tập kích cậu cũng có tướng mạo trên cấp bậc người qua đường, khoảng thời gian đó cậu còn tưởng mình sẽ bị ám ảnh với những người có mặt mũi trông được.
Mãi đến lúc thấy Thẩm Quyền, cậu mới nhận ra, khi có người đẹp hơn xuất hiện, ba cái thứ ám ảnh cũng chỉ là muỗi!
Lương Chấp hỏi vấn đề cậu muốn biết nhất: "Vậy Thẩm Quyền có hồ sơ phạm tội hay gì không?"
"Tôi xem chút." Bên kia truyền tới tiếng click chuột và gõ bàn phím, rất nhanh, Đường Nghiêu nói: "Không có, xem tính cách ghét ác như thù của bác Thẩm, Thẩm Quyền được bác ấy dạy dỗ coi như không làm cảnh sát, cũng không có khả năng phạm tội."
Lương Chấp nghe vậy yên lòng một chút, bất kể thế nào, không có ghi chép phạm tội luôn là tin tức tốt.
Đường Nghiêu nói: "Đúng rồi, ông có đi họp lớp ngày mốt không?"
Lương Chấp nhận được tin mời, lần họp lớp này không đơn giản là gặp mặt bình thường, ăn một bữa cơm và ôn chuyện cũ, địa điểm đặt tại một sơn trang nghỉ dưỡng ở thành phố B.
Cậu muốn đi sẽ phải ngồi xe hơi đường dài cả một ngày.
Lương Chấp nhíu mày nói: "Theo tôi biết, phần lớn đám bạn cũ đều ở thành phố A giống chúng ta? Tại sao lại chọn chỗ đấy để họp lớp?"
Đường Nghiêu thở dài một cái, đau đầu nói: "Người tổ chức là Tô Khấu Khấu."
Lương Chấp: "..."
Đường Nghiêu nói: "Hắn còn tuyên bố sẽ bao tất cả chi phí cho người muốn đi."
Lương Chấp thật sự không bất ngờ.
Tô Khấu Khấu là ai, hắn là người đối chọi nhất với Lương Chấp thời đại học, tính cách cực kỳ phách lối, rất sợ người khác không biết hắn có tiền, tay và cổ luôn đeo dây chuyền vàng to, còn thiếu mỗi hình xăm, không thì y hệt như người có qua lại với xã hội đen.
Bình thường thì Lương Chấp không đến mức vì không ưa ai mà nhắm vào người đó, nhưng lúc đấy Lương Chấp mới chuyển kiếp tới không lâu, không có tình cảm gì với thế giới mới, ánh mắt nhìn ai cũng như nhìn vật trưng bày hiếm thấy.
Chính ánh mắt như vậy đã chọc giận Tô Khấu Khấu, hắn hết nói Lương Chấp coi thường hắn, lại tìm người chặn đường cậu.
Lúc ấy Lương Chấp vừa chết một lần, đã sớm để đủ các loại đồ tự vệ trong túi, cậu đem đồ ra đánh cho đám người Tô Khấu Khấu không còn manh giáp, chỉ biết chạy mất dép.
Chỉ như vậy, hai người đối chọi nhau vô số lần, mãi đến lúc tốt nghiệp, đường ai nấy đi mới ngừng lại.
Lương Chấp nhớ lại một chút, rồi tự cho mình hồi đó bốn chữ: tuổi trẻ sung sức.
Tố Khấu Khấu là người thích khoe của, coi như hắn nói bao trọn gói cho bạn học, Lương Chấp cũng sẽ không bất ngờ.
Lương Chấp: "Ha ha." Trừ ha ha, cậu thật không biết nên nói cái gì.
Đường Nghiêu cũng biết Lương Chấp và Tô Khấu Khấu từng phát sinh những việc không vui hồi trước, cậu nói: "Tôi định tham gia."
Lương Chấp ngạc nhiên, Đường Nghiêu cũng không phải loại người ham hưởng lạc, cậu nói: "Cậu rút được thời gian à?"
Đường Nghiêu nói: "Nghỉ ngắn thôi thì vẫn có thời gian, tôi muốn thư giãn một chút, ông thì sao?"
Cấp trên của Lương Chấp là Lục Nhất Phong, xin nghỉ không thành vấn đề, vấn đề duy nhất là cậu có muốn đi hay không, đi đến đó có gặp nguy hiểm gì không.
Cậu từng vui vẻ nghĩ mình may mắn được sống lại, nhưng tâm trạng trải qua bao lần vượt hiểm đã sớm biến thành sợ hãi.
Cậu cũng từng sụp đổ, từng đem tất cả cảm xúc không chỗ ph4t tiết đổ hết lên đầu hệ thống đã cho cậu sống lại.
"Tại sao là tao! Trên đời này có nhiều tra độc giả như vậy! Tại sao lại là tao phải gặp khó khăn như thế?"
"Muốn đánh giá năm sao à! Được, cho tao trở về đi, tao sẽ mở clone, đánh lên ba trăm ngàn luôn! Được không?!"
Hệ thống luôn nói chuyện có nhân tính giờ lại cho thấy bộ mặt thật của nó, nó dùng giọng không chút tình cảm nói: "Không được."
"Mày!" Lương Chấp muốn chửi thề ngay lập tức.
Hệ thống nói: "Cậu có thể từ bỏ cơ hội sống lại, trước mặt cậu có bức tường, đập đầu tự tử là có thể kết thúc tất cả."
Lương Chấp: "..."
Sống sót vẫn tốt hơn chết, hệ thống muốn cậu chết, thế thì cậu phải kiên cường sống sót!
"Tôi cũng đi." Bản chất của Lương Chấp là người thích náo nhiệt, hơn nữa cậu không thể vì sợ hãi mà rúc trong xó chờ chết, đứng dậy và đối mặt mới là biện pháp duy nhất.
Đường Nghiêu hỏi: "Quang Minh có đi không?"
Lương Chấp nói: "Không biết, vụ án gần đây của nó rất khó điều tra, tôi nghĩ nó sẽ không đi."
Đường Nghiêu cũng biết, cậu thở dài, nói: "Tôi cũng nghĩ vậy, nếu thế giới này bớt một chút tội ác thì tốt."
Lương Chấp không nói gì, đừng nói đây là thế giới trong truyện trinh thám, dù ở thế giới thật, nơi nào cũng có dấu tội ác thôi.
Lương Chấp cúp điện thoại, ngồi trước máy tính, trước mắt, người muốn giết cậu có 4 tên, đều bị cậu tránh được và tống vô tù.
Nghĩ đến vụ án giết người hàng loạt được thấy ngày hôm nay, Lương Chấp không kìm được suy nghĩ, người muốn giết cậu có khi nào là một nhóm không?
Trang web giết người.
Lương Chấp thầm giật mình, bốn chữ đột nhiên xẹt qua trong đầu, cậu gõ bốn chữ này vào website tìm kiếm.
Nhưng kết quả tìm được làm cậu thất vọng, trang tìm kiếm chỉ xuất hiện một ít thứ tạp nham.
Hệ thống đột nhiên nói: "Nếu trang web này thật sự tồn tại, chỉ bằng cách tìm sơ sài đấy của cậu thì làm sao có thể tìm được."
Lương Chấp cảm thấy có ẩn ý trong lời hệ thống nói, vừa định truy hỏi thì nghe được một giọng nói.
"Trang web giết người?!" Giọng nói còn mang theo chút bối rối.
Lương Chấp quay ghế lại, vừa nhìn thấy người, cậu liền đứng lên, dùng cơ thể che màn hình máy tính, cười ngượng: "Chú Lục... Không phải, tổng biên tập Lục."
Đang trong lúc làm việc nên Lương Chấp không thể xưng hô thân mật, đỡ cho bị đồng nghiệp nói ra vào lung tung.
Lục Nhất Phong nhìn chằm chằm cậu, hay chính xác, là nhìn xuyên qua cơ thể Lương Chấp, xem kết quả tìm kiếm của [website giết người].
Làm sao nó biết website giết người? Không lẽ có người thi hành nói cho nó biết?
Tâm trí Lục Nhất Phong loạn lên, mạng lưới giết người này không thể để người ngoài biết, vì tất cả những thứ trong đấy lật đổ hoàn toàn mọi tam quan.
Lương Chấp nhìn Lục Nhất Phong im lặng đứng trước mặt, trong lòng hơi hối lỗi, dù sao người khác thì đang làm việc, mỗi cậu làm chuyện riêng, còn bị bắt quả tang.
Lương Chấp lặng lẽ giương mắt liếc Lục Nhất Phong một cái, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Tổng biên tập, cháu sai rồi, cháu không nên lười biếng..."
Do đang cúi đầu, Lương Chấp không nhìn thấy ánh mắt của Lục Nhất Phong.
Ánh mắt kia hiển nhiên là muốn gi3t ch3t cậu ngay tại chỗ.
Lục Nhất Phong dần tỉnh táo lại, ông mở miệng nói: "Cháu tìm website giết người để làm gì?"
Lương Chấp gãi đầu, cậu dĩ nhiên không thể nói là mình bị đuổi giết, suy nghĩ chớp nhoáng, cậu mượn được cớ thích hợp: "Hôm nay ra hiện trường vụ án, cháu nghe nói đây là một nhóm làm, nên cháu nghĩ có khi nào có loại website chuyên tổ chức giết người không, nếu không thì sao cảnh sát tìm kiếm lâu như vậy vẫn không có kết quả gì..."
"Cháu cảm thấy mạng internet là vùng ngoài pháp luật khó kiểm soát nhất!"
Vẻ mặt của Lục Nhất Phong không thay đổi, nhưng lòng bàn tay đã sớm ướt mồ hôi, ông thật không ngờ Lương Chấp có thể nghĩ được đến mức này.
Lương Chấp có quan hệ tốt với đứa con thứ Thẩm gia, nếu nó đem ý nghĩ này nói cho đối phương biết, sau này sẽ xuất hiện rất nhiều phiền toái ngoài tầm kiểm soát.
Lục Nhất Phong không biết người đứng sau website giết người là ai, nhưng website giết người tuyệt đối không thể bị diệt.
Lục Nhất Phong đẩy mắt kiếng, ôn tồn cười nói: "Ý tưởng của cháu - rất đặc biệt, có nói với Quang Minh chưa?"
Thật ra Lương Chấp chỉ muốn che giấu chuyện mình lười biếng, Lục Nhất Phong không hổ là người tốt, cho dù ông cảm thấy cậu nói linh tinh, vẫn dùng hai chữ "đặc biệt" để tô đẹp.
Lương Chấp nói với hệ thống: "Chú Lục quả thật là người tốt."
Hệ thống đã ký hiệp nghị giữ bí mật, gì cũng không thể nói: "..."
Lương Chấp bảo: "Này chẳng qua là suy đoán cá nhân của cháu, vẫn chưa nói cho Quang Minh biết."
"Thế à." Lục Nhất Phong lại yên tâm, ánh mắt của ông lại trở về dịu dàng quen thuộc, nhưng trong lòng đang nghĩ làm thế nào để Lương Chấp chết nhanh một chút, "Lượng công việc của cảnh sát rất lớn, suy đoán của cháu tạm thời khoan nói cho Quang Minh, tránh cho nó bị phân tâm không làm được việc."
"Cháu hiểu." Lương Chấp gật đầu, cậu chỉ chém gió mà thôi.
Lục Nhất Phong xoa đầu Lương Chấp, đột nhiên nói: "Lần này cháu cũng cực rồi, bài phỏng vấn cứ giao cho chú, cháu nghỉ ngơi mấy ngày đi, chú đang có một suất du lịch hai ngày một đêm đây."
Lương Chấp kinh ngạc đến ngây người, cậu còn đang nghĩ cách xin nghỉ đây này, không ngờ Lục Nhất Phong chủ động cho cậu nghỉ phép.
Chỉ có thế giới trong tiểu thuyết mới có lãnh đạo tốt như vậy, nếu cậu có thể gặp được sếp tốt như thế ở thế giới thật, chắc sẽ không rơi vào tình trạng chết mà không chút lưu luyến với thế giới đang sống.
Lương Chấp cảm động nói: "Cám ơn chú Lục! Nhưng mà cháu không đi du lịch được, cháu sắp tham gia họp lớp cũ rồi."
Lục Nhất Phong muốn cho Lương Chấp đến chỗ đã định sẵn, vậy ông ta mới hạ sát thuận lợi, ông cố gắng nói: "Họp lớp trùng với ngày du lịch sao?"
Coi như Lương Chấp thông minh cũng sẽ không biết được Lục Nhất Phong nhiệt tình vì muốn giết cậu, cậu nói: "Đám bạn học cũ của bọn cháu đã hẹn đi du lịch sơn trang ở thành phố B, cho nên đành phụ lòng tốt của chú Lục rồi."
"Ra là như vậy." Lục Nhất Phong giả bộ lơ đãng hỏi, "Sơn trang nghỉ dưỡng nào đấy? Có khi chú từng ghé qua."
Lương Chấp nói: "Sơn trang Hoàn Ninh."
Lục Nhất Phong âm thầm ghi nhớ, ông vỗ vai Lương Chấp, cười nói: "Vậy đi chơi vui."
Dù sao đấy cũng là thời gian vui vẻ cuối cùng của chú mày.
Lục Nhất Phong trở lại phòng làm việc, mở website giết người, trên trang chủ có một thông báo nổi.
Nội dung thông báo từ trước đến nay chưa bao giờ sửa đổi, tất cả hội viên đều thuộc thông báo này.
[Thông báo: Một khi website giết người bị người không phải là hội viên biết được, hội viên phải giết người không phải hội viên biết điều đó, một khi website bị buộc đóng cửa, tất cả ghi chép giết người của hội viên sẽ bị công khai toàn bộ.]
Lục Nhất Phong mặt không cảm xúc nhìn lướt qua thông báo, sau đó tạo một topic.
[Hành tung mới nhất của mục tiêu đầu bảng Lương Chấp]
Topic hấp dẫn rất nhiều hội viên vào reply, Lục Nhất Phong chú ý tới một ID quen thuộc trong đám người.
Ám dạ ma đồ: Lần trước nó may mắn nên thoát, lần này tao sẽ không để sẩy nữa.
Lục Nhất Phong cười mỉa một tiếng, reply hắn.
Mộc Phong: Vậy đừng để mọi người lại thất vọng.
Tiệm bán hoa.
Nhân viên thấy Thẩm Quyền đi xuống, hỏi: "Thẩm ca muốn đi xa?"
Thẩm Quyền đeo một túi du lịch màu đen, túi phồng lên như thể nhét rất nhiều đồ bên trong, hắn trầm giọng nói: "Anh đi xem chợ hoa bên thành phố B một chút."
Nhân viên tò mò: "Đi tận chợ hoa bên thành phố B xa xôi là do có loại hoa gì đặc biệt sao?"
Thẩm Quyền nở một nụ cười nhạt, trong đôi mắt đen kịt lóe lên chút tia sáng, hắn đứng giữa những bó hoa xinh đẹp, đoạt lấy ánh nhìn của biết bao nhiêu người.
"Đặc biệt? Anh không biết, rất nhiều người muốn có nó, nên anh muốn đi xác nhận xem nó đặc biệt ở chỗ nào."
Hoa mà nhân viên nghĩ tới hoàn toàn không giống hoa Thẩm Quyền đang nói, cậu bảo: "Loại hoa nhiều người muốn tranh chắc chắn là hoa đẹp, Thẩm ca đừng để người khác hớt tay trên nhé."
Thẩm Quyền nói: "Không đâu, là của anh rồi, chắc chắn là của anh."
Ai cũng không cướp được.