Edit: Tiểu Màn Thầu
“Dọn ra riêng?!” Một tiếng cảm thán đầy kinh ngạc vang ra từ trong phòng bếp, còn nghe thấy cả âm thanh nước chảy ào ào.
Trái với phản ứng ngạc nhiên của mẹ, cô vô cùng bình tĩnh gật đầu, tiện thể nói luôn cả lý do của mình: “Từ nhà đến công ty con làm khá xa, đúng lúc con tìm thấy một căn phòng khá tốt, cho nên muốn dọn ra riêng. Con lớn rồi, không nên cứ mãi ăn vạ ba mẹ, đúng không nè?”
Sau khi nghe xong, mẹ cũng gật đầu. Vừa rửa trái cây, vừa tỏ vẻ không chút để ý mà dò hỏi: “Có bạn trai rồi à?”
Cô sửng sốt một lúc, trong đầu thoáng nhớ đến cái người mà cô muốn nhớ đến nhất.
Cô lắc đầu, cố gắng quên đi vẻ mặt đau thương ngày đó của cậu.
“Không có.” Cô đáp lời.
Trong phòng bếp yên lặng một lúc, mẹ cô lại một lần nữa lên tiếng dò hỏi: “Gần đây…..Con và Chu Kỳ Lạc đã cãi nhau phải không?”
Lúc này trong lòng cô không khỏi căng thẳng, giống như khi còn bé lén lút làm việc xấu sắp bị mẹ phát hiện vậy.
Đúng vậy, mẹ là một người rất thông minh. Chỉ là có đôi khi nhìn thấu hết tất cả nhưng không nói thẳng ra mà thôi.
Không biết chuyện xảy ra giữa cô và Chu Kỳ Lạc, bà có phát hiện ra chút gì hay không?
Nếu bây giờ phủ nhận, quả thực là một việc làm không mấy sáng suốt. “Khoảng thời gian trước con và Kỳ Lạc có chút bất hoà, nhưng hiện giờ đã ổn rồi ạ!” Cô cười thật tươi, muốn dùng hành động này để nói bà đừng quá lo lắng.
Chỉ là mẹ không cảm thấy yên tâm, vội nói: “Gần đây Kỳ Lạc rất ít khi trở về nhà, hiện giờ con lại muốn dọn ra ngoài….”
“Chúng con đều đã trưởng thành, tuy có chút bất hoà, nhưng không đến mức phải làm lớn chuyện như vậy, mẹ à, mẹ đừng lo lắng nữa!” Cô suy nghĩ một lúc, nói tiếp, “Thực ra chủ yếu con không muốn làm bóng đèn chắn giữa hai người, dù sao mẹ và ba cũng vừa mới kết hôn, nên cần có không gian riêng!”
Việc chuyển nhà đã được quyết định.
Nghe cô nói như vậy, cuối cùng mẹ cũng bật cười, “Con đó ——”
Sau khi suy nghĩ thật cẩn thận những việc cần phải, hiệu suất làm việc của cô rất cao, nháy mắt đã thu dọn xong đồ đạc cần phải chuyển đi.
Bởi vì gần đây Chu Kỳ Lạc không thường xuyên về nhà, không liên lạc với ba mẹ, đoán chừng cậu không biết đến việc cô sắp chuyển đi.
Cho dù mẹ đã vài lần đề nghị cô hãy thông báo một tiếng với Chu Kỳ Lạc, nhưng cô nghe vào tai trái lại ra tai phải.
Chẳng phải không biết càng tốt hơn sao? Cậu đã muốn tránh mặt cô, chẳng lẽ cô cũng không nghĩ đến việc tránh mặt cậu à?
Bởi vì nơi này là nhà của cô, cho nên cô đem theo rất ít đồ đạc, nếu cần gì thì vẫn có thể quay về nhà lấy.
Vì vậy một mình cô dọn đồ, sau đó lái xe đến nhà mới.
Trong lúc cô đang sắp xếp đồ đạc, điện thọai không ngừng reo lên. Vốn cho cô rằng là mẹ gọi đến, nhưng không ngờ người gọi lại là Chu Kỳ Lạc.
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, do dự một lúc. Trong lúc cô vẫn còn đang phân vân, lúc này tiếng chuông ngừng reo.
Không đợi cô thở phào nhẹ nhõm, điện thoại lại reo lên.
Sau ba cuộc gọi nhỡ, cô dứt khoát chỉnh chế độ im lặng, đặt điện thoại lên bàn, tiếp tục công việc dọn dẹp.
Đợi đến lúc cầm lại điện thoại đã là xế chiều, cô lập tức gọi điện thoại cho mẹ báo bình an.
Vừa cúp điện thoại không bao lâu, đã nhận được tin nhắn của Chu Kỳ Lạc.
“Em biết hiện giờ chị không muốn nghe điện thoại của em, cũng không muốn nhìn thấy em. Thực ra chị không cần phải chuyển nhà. Người nên dọn đi, phải là em.”
Cô buông điện thoại xuống, trái tim như bị bóp chặt.
Thời gian trôi qua thật nhanh, nháy mắt thời tiết đã mát mẻ hơn. Thậm chí ban đêm còn trở lạnh.
Cô dần dần quen với cuộc sống một mình. Tuy có đôi khi cảm thấy cô đơn, nhưng không gặp những chuyện phiền lòng.
Trong lúc quay về nhà ăn cơm, cô lại chạm mặt Chu Kỳ Lạc.
Nghe nói cậu được một công ty IT nổi tiếng tuyển vào làm, việc này làm mẹ rất tự hào không ngừng khen ngợi.
Cô nhịn không được lên tiếng góp vui, “Mẹ à! Rốt cuộc mẹ là mẹ ruột của con hay là mẹ ruột của Kỳ Lạc vậy!”
Mẹ liếc mắt nhìn cô một cái, cảm thấy khá yên lòng. Thực ra ở trong mắt bọn họ, những câu vui đùa như vậy cũng có thể nói ra được, điều này chứng tỏ cô không xem Chu Kỳ Lạc là người ngoài.
Có lẽ thời gian đã giúp cô bình tĩnh lại, khi đối mặt với Chu Kỳ Lạc, thái độ của cô quay về trạng thái khi chưa quen biết cậu: Hoà nhã lễ phép, nhưng không thân thiết.
Nhưng Chu Kỳ Lạc lại thay đổi.
Cậu không còn mỉm cười vui vẻ như trước kia nữa, càng ngày càng trở nên trầm mặc. Cho dù mẹ có tươi cười nói chuyện với cậu, cậu vẫn thể hiện một bộ dạng lãnh đạm. Nhìn thấy thái độ của cậu như vậy, dần dần làm cho ba cậu bất mãn.
Hơn nữa màu tóc bạch kim của cậu, không hề thay đổi.
Nhìn bộ dạng của Chu Kỳ Lạc thế này, cô không khỏi cảm thấy có chút hoang mang.
Rốt cuộc là cậu tổn thương cô, hay là cô đang làm tổn thương cậu? Hoặc là, cả hai đang làm tổn thương nhau?