Edit: Tiểu Màn Thầu
Hôm nay là chủ nhật, suốt đêm qua cô ngủ không yên giấc, lúc thức dậy đã gần giữa trưa.
Tuy rằng không tình nguyện rời khỏi phòng, nhưng cô cũng không thể ở mãi trong phòng đành phải đi xuống lầu.
Mẹ vừa nhìn thấy cô bước xuống, lập tức gọi cô qua dùng bữa.
Thấy sắc mặt cô không tốt lắm, bà quan tâm hỏi: “Sao mắt lại sưng thế này, đêm qua ngủ không ngon à?”
Cô liếc mắt nhìn đến Chu Kỳ Lạc đang ngồi ở bàn ăn, đúng lúc đón lấy ánh mắt nóng bỏng của cậu. Cô chột dạ dời tầm mắt, thuận miệng trả lời mẹ một tiếng.
Thật đúng là kỳ quái, rõ ràng người nên chột dạ phải là đối phương, vì sao bản thân mình phải lộ ra bộ dạng này?
Cô cố ý giữ khoảng cách với cậu, cô ngồi vào vị trí đối diện, nhưng cho dù như thế nào, cô vẫn cảm nhận được ánh mắt cậu luôn đặt trên người cô.
Sau đó âm thanh tràn đầy sức sống vang lên, “Chào buổi sáng, chị ——” cậu gằn từng chữ một, thậm chí âm cuối còn cố tình nâng lên.
Nếu là trước đây, có lẽ cô sẽ vui vẻ đáp lời. Nhưng hôm nay mỗi lần nghe thấy cậu gọi mình là chị, lại làm cho cả người ớn lạnh.
Cô không đáp lời, cậu cũng không lên tiếng nói nữa, chỉ là mẹ vừa bưng thức ăn lên lại mở miệng nói: “Kỳ Lạc chào con kìa!”
“Dạ?” Lúc này cô mới giả vờ như mình vừa nghe thấy lời cậu nói, rũ mắt đáp lại: “Ừ, chào buổi sáng.”
Dường như mẹ không phát hiện ra điểm gì bất thường, đem đũa phát cho hai người, “Ai nha, Kỳ Lạc môi của bị làm sao vậy?”
Vốn định phàn nàn việc mẹ hỏi nhiều quá, vừa ngẩng đầu lên một lần nữa cô lại chạm mắt với Chu Kỳ Lạc.
Lần này cô còn chưa kịp dời tầm mắt đi, đã bị hành động của cậu làm hoá đá ngay tại chỗ. Cô nhìn thấy cậu đưa đầu lưỡi liếm vết thương trên môi, vết thương làm cho đôi môi đó càng thêm nổi bật.
Cậu nhìn chằm chằm vào cô, khẽ cong môi. Cho dù chỉ là một cái động tác tự nhiên, nhưng ở trong mắt cô hình ảnh đó cứ không ngừng lặp đi lặp lại.
Rõ ràng trong mắt mẹ hành động đó quá đổi bình thường, nhưng trong mắt cô lại là một đòn trí mạng. Cô chợt nghĩ đến đêm hôm qua….
Những cảm giác sợ hãi và tức giận dần tiêu tan đi, ngược lại chính cảm xúc khi hai đôi môi chạm vào nhau dần trở nên rõ ràng.
Cô phản xạ có điều kiện vội che miệng mình, nhìn Chu Kỳ Lạc ngồi phía đối diện mỉm cười nói với mẹ cô rằng trong lúc ăn không cẩn thận cắn trúng môi.
Mỗi lần cậu nói chuyện, ánh mắt luôn hướng về phía cô, trong đôi mắt đó ngập tràn ý cười, còn phản chiếu hình bóng của cô.
Dường như đang nói: Tâm tư của chị em có thể nhìn thấu hết.
Cũng giống như đang uy hiếp: Muốn em nói ra sự thật hay không?
Sau khi dùng bữa trưa xong, cô viện cớ phải quay về phòng xử lý công việc.
Suốt cả buổi chiều cũng không rời khỏi phòng, cô không ngừng tự hỏi rốt cuộc chuyện đêm qua là như thế nào.
Cuối cùng cô cũng đã ra một kết luận, cho dù kết quả ra sao, cô cần phải nói chuyện rõ ràng với Chu Kỳ Lạc.
Đến giờ cơm tối, một nhà bốn người ngồi ở bàn ăn, vừa ăn cơm vừa kể những chuyện nhỏ nhặt mấy ngày qua. Bình dị mà hạnh phúc.
Cô nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của mẹ mình, trong lòng cô càng thêm kiên định.
Mẹ đã ly hôn rất nhiều năm, nhưng vẫn không thể tìm được người nào để cho bà phó thác cả cuộc đời. Còn nhớ rõ bà từng buồn bã nói với cô: Có khả năng mẹ sẽ sống cô độc hết quảng đời còn lại.
Lúc ấy cô nói bà đừng quá bi quan, nhưng tận sâu trong đáy lòng luôn mơ hồ cảm thấy lo lắng và sợ hãi.
Cô hy vọng bà tìm được hạnh phúc.
May mắn chính là, bà đã gặp được ba của Chu Kỳ Lạc, một người đàn ông biết yêu thương trân trọng bà, còn là người có thể giúp bà che mưa tránh gió.
Khi ấy cô vui mừng thay cho bà. Bởi vì lý do này, cô không thể để tình cảm của Chu Kỳ Lạc lệch lạc thêm nữa, cô muốn bảo vệ cái gia đình này.
Sau khi cơm nước xong xuôi, cô nhỏ giọng bảo Chu Kỳ Lạc lên lầu nói chuyện với mình một chút.
Cô nhìn thấy đôi mắt cậu sáng ngời, cả người cũng chói sáng đến loá mắt. Bỗng nhiên cô hồi tưởng đến lần đầu tiên khi nhìn thấy cậu, quả thực nhìn cậu rất giống với một minh tinh trên TV, làm cho người ta không có cách nào dời mắt đi….
Cô mời Chu Kỳ Lạc vào phòng mình, thuận tay đóng cửa lại. Hiện giờ cô ở chung một chỗ cùng với cậu khó tránh khỏi có chút xẩu hổ và lo lắng, đến mức cả da đầu cũng căng lên.
Nhưng dáng vẻ của Chu Kỳ Lạc thì tràn đầy hứng thú, âm thầm quan sát đánh giá khắp nơi trong căn phòng của cô, giống như chưa từng bước vào đây lần nào vậy.
Nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn này của cậu, trong lòng cô sinh ra vài phần áy náy.
Trong phòng của cô chỉ có một cái ghế dựa, vì vậy cô bảo cậu ngồi xuống đó, còn mình thì ngồi ở mép giường.
Sau khi hít một hơi thật sâu, cô châm rãi lên tiếng: “Chuyện đêm hôm qua…Chị đã suy nghĩ cẩn thận.”
“Ừ.” Cậu trả lời cô một tiếng, trong mắt tràn ngập sự chờ mong.
Cô cúi đầu cố ý tránh né ánh mắt của cậu, khẽ cắn môi, nói ra những lời nói tàn nhẫn: “Chị cảm ơn tấm chân tình của em, nhưng vẫn phải xin lỗi em, chị không thể đón nhận được!”
Dứt lời, Chu Kỳ Lạc không vội lên tiếng. Trong nháy mắt căn phòng trở nên vô cùng yên tĩnh, dường như còn có thể nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của cô.
Cậu trầm mặc rất lâu. Cô nhiều lần muốn ngẩng đầu lên nhìn cậu, nhưng trước sau vẫn không có đủ dũng khí.
“Vì sao.” Cuối cùng cậu cũng lên tiếng. Hoàn toàn khác xa với giọng điệu vui vẻ vừa rồi, lần này trầm thấp và khàn khàn.
Dừng một lúc, cậu nói tiếp: “Bởi vì chị không thích em, hay là vì mối quan hệ của ba mẹ?”
Cô thở dài một hơi, không nói ra đáp án. Bởi vì đối với câu hỏi này, chỗ nào cũng là cạm bẫy.
Giả dụ nói không thích cậu, tuy rằng câu trả rất dứt khoát nhưng sợ cậu sẽ làm ra những chuyện cực đoan, nếu lấy lý do bọn họ là chị em kế, dường như sẽ để cậu có thêm hy vọng. Cho nên câu hỏi này không thể trả lời.
Nhưng cô đã tính sai một việc: Đó chính là không trả lời, cũng là một cái bẫy.