Khởi La cảm nhận được kiệu phu bỗng nhiên đi nhanh, không biết đã xảy ra chuyện gì, chờ đến đường lớn, tốc độ mới trở nên thong thả trở lại.
Nàng nhớ tới Lục Vân Chiêu cũng ở trong Nghiêm Thư Hạng, nhân vật lớn trong chiếc kiệu kia có lẽ là đi thăm hắn.
Trong lòng nàng lo lắng cho vết thương của hắn nhưng không còn dám tùy tiện đi thăm nữa, chỉ tự mình phái người đưa chút thuốc bổ qua đó.
Mặc dù hắn cũng không thiếu mấy thứ này, chỉ là không làm vậy thì trong lòng nàng khó có thể an được.
Khởi La quay về chỗ ở, Lâm Cẩn cùng nàng đi mặc thử quần áo.
Hai người bàn luận chuyện vừa rồi, không có manh mối gì hết nên cũng không để trong lòng nữa.
Thấu Mặc đi đến hiệu sách Bác Nhã tìm Lâm Huân phục mệnh, nói cho hắn biết chuyện chạm mặt Lục Hoàng tử Triệu Tiêu ở Nghiêm Thư Hạng.
“Khi ấy không biết vì sao mà Lục Hoàng tử còn xuống kiệu, tiểu nhân sợ có biến nên để kiệu của phu nhân và Cẩn cô nương đi trước.”
“Ngươi làm rất tốt.” Lâm Huân chống hai tay lên bàn sách, tập trung suy nghĩ.
Thời gian qua Triệu Tiêu này tà dâm thành tính, ngoại trừ Chính phi là con gái Phụ Quốc công do Vương Hiền phi cố ý cưới cho hắn ta, dùng để đảm nhiệm mặt ngoài thì bản thân hắn ta còn có một viện tử chuyên nuôi cơ thiếp, cụ thể cũng không biết có bao nhiêu người.
Thiếu gia ăn chơi trong kinh thường đến đó mở tiệc, vô cùng xa hoa.
Triệu Triết còn từng tới mời hắn.
Bị loại người như vậy phát hiện ra Giảo Giảo thì sẽ chỉ là một chuyện phiền toái.
Lúc này, Khôn thúc mang theo Quách Thái y trong cung đi vào, tướng mạo Quách Thái y hiền hòa, ông là người tài giỏi chuyên trị bệnh tật của các phụ nhân trong cung.
Ông hành lễ với Lâm Huân rồi hỏi: “Hầu gia, thân thể của Quận chúa có gì khó chịu sao?”
Lâm Huân bảo người khác đi ra ngoài hết, đưa tay mời Quách Thái y ngồi: “Hôm nay mời Thái y đến là muốn kiểm tra thân thể cho nội tử.
Nhưng mà kết quả thì chỉ có thể nói cho một mình ta biết thôi.”
Quách Thái y nghiêm nghị nhìn Lâm Huân: “Còn xin Hầu gia nói một chút về triệu chứng của phu nhân.”
Lâm Huân nói thẳng: “Cũng không có khó chịu nghiêm trọng.
Thân thể nàng sợ lạnh, gần đây càng ngày càng nặng.
Hơn nữa kinh nguyệt dường như vô cùng kịch liệt, ngày đầu tiên đến là đau đến mức gần như không thể xuống khỏi giường.
Nàng ấy nói lúc trước đã như thế, có điều tới nay cũng không để ý đến.”
Hắn nhớ tới ban đêm mấy ngày trước, dáng vẻ bé con đó dựa vào trong ngực hắn đau đến mức nói lầm bầm, đầu đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch đáng thương, hắn không khỏi nhíu mày.
Quách Thái y sờ râu, cân nhắc nói: “Vậy chuyện phòng the… có thường xuyên không?” Nghe nói tuổi tác của vị Hầu phu nhân này vẫn chưa lớn.
Lâm Huân khẽ ho một tiếng, cũng không dám giấu giếm Thái y: “Mấy ngày vừa thành thân thì không nhịn được, nhưng mỗi lần sau khi sinh hoạt phu thê xong thì đều để nàng uống canh tránh thai trong cung, chỉ là hòa vào trong canh gà ác, không để nàng biết.
Một tháng gần đây thì không dám chạm vào nàng nhiều.”
Quách Thái y đã theo nghề thuốc nhiều năm, cũng đã xem bệnh trạng cho không ít phụ nhân quyền quý, việc do trượng phu phát hiện ra đồng thời tìm ông đến khám như thế này lại là lần đầu.
Ông quan sát nam nhân chinh chiến sa trường, máu lạnh vô tình trong tin đồn ở trước mắt này, không nghĩ tới hắn còn có một mặt cẩn thận và dịu dàng đến thế.
Đối với kiều thê như hoa như ngọc mà còn có thể cố nén dục vọng… Nhất định là người yêu sâu đậm thì mới có thể trân trọng như vậy nhỉ.
Vị Hầu phu nhân này cũng là một người có phúc hiếm thấy.
Lâm Huân đưa Quách Thái y đi đến nơi ở của Khởi La, để ông ấy chờ ở phòng bên cạnh, bản thân hắn thì đi vào trước.
Nha hoàn ở bên ngoài hành lễ, bên trong truyền ra tiếng của Khởi La: “Tiểu Cẩn, sao y phục này phiền phức thế? Hơn nữa còn rất nặng.”
“Vào cung bái kiến Thái hậu nương nương thì đều phải mặc như vậy.
Chỉ mới chải búi tóc thôi, còn chưa dùng đồ trang sức đấy.
Xinh đẹp lắm đúng không?” Tiểu Cẩn tán dương.
Lâm Huân đi đến chỗ cửa sổ ô vuông, chỉ thấy nữ tử ở bên trong chải búi tóc cao, hai tay giang ra, trên người mặc la sam[*] ống tay dài hoa văn hoa chim chóc bằng sợi tơ vàng, váy dài tán hoa, trên vai khoác lụa choàng vai gợn nước.
Váy dài chấm đất, tựa như trăm loại hoa chen chúc xung quanh nàng, tôn lên vẻ cao quý xinh đẹp, chói sáng rực rỡ của nàng.
*La sam
Hắn lặng lẽ nhìn một lúc, người trong phòng mới phát hiện ra hắn.
Lâm Cẩn vội vàng hành lễ, cúi đầu cười nói: “Huân ca ca nhìn si mê rồi, tụi muội đi ra ngoài trước đây.” Nói xong thì mang theo nha hoàn và ma ma trong phòng lui hết ra bên ngoài.
Khởi La chưa từng mặc váy dài như vậy, đi về phía Lâm Huân thì không cẩn thận mà vấp chân, bổ nhào về phía trước.
Lâm Huân vội vàng vươn tay đỡ lấy nàng, thuận thế ôm vào lòng: “Cẩn thận một chút.”
Khởi La cúi đầu đá đuôi váy, phàn nàn nói: “Tại cái váy này hết.”
Lâm Huân vỗ vỗ lưng nàng, an ủi nói: “Đi thay bộ quần áo đi, ta mời thái y đến bắt mạch cho nàng.
Người đã chờ ở bên ngoài rồi.”
Khởi La đáp một tiếng, lại nghi ngờ mà nhìn hắn: “Nhưng ta không có chỗ nào khó chịu mà.”
“Xem mạch bình an[*] thôi.” Lâm Huân nói qua loa.
[*] Mạch bình an: Trong “Cuộc sống triều đình cuối nhà Thanh” có mô tả, Hoàng đế và các phi tần khi không bệnh thì cũng cần thái y bắt mạch, gọi là khám mạch bình an.
Ninh Khê và Hình ma ma ở trong phòng với Khởi La, Lâm Huân thì ngồi chờ ở gian ngoài.
Thời gian trôi qua từng chút một, hắn xoay chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay cái, trong lòng có chút giày vò.
Hy vọng mình chỉ suy nghĩ nhiều mà thôi.
Hồi lâu, cuối cùng Quách Thái y cũng bước ra từ căn phòng, cười bẩm báo với hắn: “Phu nhân không có gì đáng ngại, mọi thứ đều tốt.” Ninh Khê và Hình ma ma thở phào nhẹ nhõm, đi vào nói cho Khởi La biết.
Quách Thái y thấy xung quanh không có ai, lại âm thầm ra dấu tay với Lâm Huân, dáng vẻ muốn nói chuyện riêng.
Lâm Huân đích thân tiễn Quách Thái y ra khỏi phủ, trên đường Quách Thái y nói: “Có lẽ phu nhân có chứng tử cung lạnh, may mà không nghiêm trọng lắm.
Hạ quan sẽ kê đơn thuốc cho nàng ấy điều trị vài ba năm, chờ đến khi triệu chứng thuyên giảm rồi lại mang thai sinh con thì sẽ không nguy hiểm như thế nữa.
Trong thời gian này chỉ sợ phải vất vả cho Hầu gia, nên giảm bớt chuyện phòng the, nếu như có sinh hoạt phu thê thì cũng cố gắng hết mức để phu nhân uống canh tránh thai.”
Không khác lắm so với những gì Lâm Huân nghĩ, thậm chí là tốt hơn một chút.
Chỉ là khoảng thời gian vài ba năm này… chỉ sợ hắn phải nghẹn đến mức nội thương mất.
“Làm phiền Thái y.
Việc này đừng để người thứ ba biết được.” Lâm Huân dặn dò.
Nếu để cho mẫu thân biết được thì sẽ không tránh khỏi một trận sóng gió.
Hơn nữa hắn cũng không muốn để Khởi La có bất kỳ suy nghĩ gánh nặng nào.
Nếu như chủ mẫu trong thế gia đại tộc không thể sinh dục thì sẽ là một việc vô cùng nghiêm trọng.
Làm không cẩn thận sẽ phải bị người ta chỉ trích.
Quách Thái y chắp tay nói: “Hạ quan hiểu rõ.”
Chuyện Lâm Huân mời Thái y nhanh chóng truyền đến Phúc Vinh Uyển.
Gia Khang bảo Khấu ma ma hỏi năm nha hoàn ở chỗ Khởi La, biết được chỉ là xem mạch bình an.
Trong lòng Gia Khang nhất thời không thoải mái, chuyện như vậy để đại phu trong phủ làm cũng được, còn cố ý chạy đi mời Thái y đến xem, thật sự là xem nha đầu kia giống như bảo bối vậy.
Gia Khang nhấp một ngụm trà, nghiêng đầu hỏi La thị: “Chu thị quản lý phòng nội nhu như thế nào?”
“Tam đệ muội rất thông minh, huống chi có Diêu quản sự giúp đỡ muội ấy, không xảy ra rắc rối gì cả.” La thị cung kính trả lời.
Diêu quản sự là bà con xa của La thị, trong chuyện cư xử với Khởi La thì nắm bắt chừng mực vô cùng tốt.
Việc to nhỏ gì cũng bẩm báo với Khởi La, bản thân ông ấy thì cần cù giúp đỡ, công việc có việc nhiều mà vụn vặt.
Trên thực tế khi La thị quản lý phòng nội nhu hoàn toàn không cần hao tốn tâm tư sức lực gì.
“Không có rắc rối, cũng là không thuận lợi nhỉ? Xem ra còn phải dạy dỗ nó thật tốt mới được.” Gia Khang trầm giọng nói.
Dù sao cũng là nữ nhi duy nhất được nuông chiều, cha mẹ trong nhà không nỡ, ngay cả một phòng nội nhu nho nhỏ cũng quản không xong.
Bây giờ Huân Nhi lại che chở nó như vậy, chỉ để nó quản lý một phòng nội nhu thôi mà đã sợ nó mệt mỏi, còn tiếp nhận hết cửa hàng trong tay nó để Vu Khôn quản lý.
Tiếp tục như vậy thì sao mà được? Có phải sẽ có một ngày muốn leo lên đầu bà ngồi luôn không?
La thị quay về nơi ở của mình, nhìn thấy Lâm Kiêu đang cố gắng đọc sách thì đi qua hỏi: “Kiêu Nhi, sao gần đây chịu khó vậy?”
“Tam thúc nói khi ở tuổi của con tam thẩm nương đã đọc xong thập tam kinh nho gia rồi! Con không thể kém hơn thẩm ấy được.” Lâm Kiêu nghiêm túc trả lời.
La thị cau mày: “Không phải ta đã nói với con là bớt qua lại với bên tam thúc con sao?”
“Vì sao! Tam thúc rất tốt với con, trông tam thẩm nương cũng không phải là người xấu.”
La thị kéo cậu tới trước mặt mình, quay thẳng đầu cậu về phía mình nói: “Thằng nhóc con đây có phải thiếu thông minh không? Dưới gối tam thúc của con không có con cái, trên dưới trong phủ chỉ có một bé trai là con, vốn dĩ sau này toàn bộ Hầu phủ đều có thể là của con.
Hiện tại tam thúc của con cưới thê tử rồi, nếu như có đứa con của mình thì làm sao còn có thể đối xử với con giống như trước được? Nói không chừng tam thẩm nương của con đã sớm nhìn con không vừa mắt, muốn loại bỏ con rồi!”
Lâm Kiêu cúi đầu, nhớ đến nữ tử có dung mạo như thần tiên kia, lập tức không rét mà run.
“Hai mẹ con chúng ta ở trong Hầu phủ không nơi nương tựa, cũng không có ai làm chỗ dựa.
Con phải học hành cho tốt, giành được công danh.
Nửa đời sau của mẹ coi như là trông cậy vào con rồi.” La thị đè bả vai Lâm Kiêu nói.
Lâm Kiêu trịnh trọng gật đầu.
***
Lục Vân Chiêu đã tĩnh dưỡng một tháng, do Thái y chăm sóc, Lăng Vương dùng các loại dược liệu quý báu tẩm bổ, hiện tại hắn đã có thể xuống giường đi lại.
Hắn khoác áo choàng, ngồi dưới cây hòe, tự mình đánh cờ.
Triệu Tiêu đi tới, ra dấu tay im lặng với người trong viện, lặng lẽ đi đến bên cạnh Lục Vân Chiêu, thò đầu nhìn bàn cờ của hắn.
Nghe nói cao thủ đương thời có thể đánh bại được Lục Vân Chiêu sẽ không vượt quá ba người.
Bản thân Triệu Tiêu đều không giỏi cầm kỳ thư họa, ngược lại có hứng thú với những thứ như cưỡi ngựa săn bắn, bởi vậy hắn ta có chút hâm mộ đại tài tử như Lục Vân Chiêu.
Khi Lục Vân Chiêu đưa tay với lấy chén trà thì mới phát hiện ra cái bóng dưới đất, ngẩng đầu nhìn thấy là Triệu Tiêu, hắn vội vàng muốn đứng lên.
Triệu Tiêu đè vai hắn nói: “Không cần đa lễ, ngươi ngồi đi.” Sau đó hắn ta ngồi vào chiếc ghế mây ở đối diện.
“Ta thấy thần sắc này của ngươi hình như đã khá hơn rất nhiều.
Hôm nay lúc tảo triều nghe phụ hoàng nói, năm sau ngươi muốn đi xa phủ Viễn Hưng? Ngươi phải lo nghĩ đấy, người của Thái tử sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.”
Lục Vân Chiêu gật đầu: “Thần hiểu rõ.
Mặc dù bản án đã sáng tỏ nhưng những người đó đều bị ném ra để thế tội, không hề làm dao động đến Thái tử.
Hoàng thượng chắc chắn sẽ phái thêm nhân thủ hộ tống thần đến phủ Viễn Hưng, chuyện còn lại cứ giao cho thần và Vương đại nhân trù tính đi.”
Triệu Tiêu không cam lòng nói: “Làm sao biết được Triệu Quang Trung kia có thủ đoạn như vậy, còn có thể tìm ra một trưởng sử bị ta đuổi đi để thế tội.
Vốn dĩ Dũng Quan hầu cũng bị liên lụy, đúng lúc ta có thể mượn cơ hội lôi kéo hắn, cuối cùng vậy mà lại để hắn may mắn tránh thoát được.”
Triệu Tiêu không hiểu rõ cách làm người của Lâm Huân, nhưng Lục Vân Chiêu thì lại rất rõ ràng.
Lâm Huân không phải có vận may tốt, chắc chắn là hắn đã trao đổi điều kiện gì đó với Triệu Quang Trung mới khiến cho Triệu Quang Trung vận dụng tất cả lực lượng cho bản án một kết quả.
Có điều như vậy thì át chủ bài của Lâm Huân đã bị lộ, hẳn là sẽ khiến Triệu Quang Trung chú ý tới hắn.
Một Hầu gia rất được Hoàng đế tin tưởng, tay cầm binh quyền, hữu dũng hữu mưu, lại không muốn đứng cùng chiến tuyến với Thái tử, nhất định là còn nguy hiểm hơn nhiều so với những nhân vật nhỏ như bọn họ.
Liên Tử chạy chậm tới, vội vã nói bên tai Triệu Tiêu một phen, Triệu Tiêu vỗ bàn nói: “Hắn chán sống rồi hay sao?”
“Điện hạ, bây giờ nên làm thế nào? Dù sao hắn cũng là…” Liên Tử nhìn Lục Vân Chiêu, không nói hết lời.
Triệu Tiêu đứng dậy, nói với Lục Vân Chiêu: “Lục đại nhân dưỡng bệnh cho tốt, ta còn chút chuyện phải làm, cáo từ trước.
Ngươi không cần tiễn đâu.”
Lục Vân Chiêu đứng dậy hành lễ, đưa mắt nhìn Triệu Tiêu hùng hổ rời đi.
Chẳng phải hắn không biết vị Lục Hoàng tử này thật sự kém hơn Thái tử rất nhiều.
Nhưng người giỏi bên cạnh Thái tử rất nhiều, Triệu gia ở trong triều có căn cơ thâm hậu bây giờ lại có Tô gia giúp đỡ, hoàn toàn coi thường mình.
Chỉ có Triệu Tiêu mới có thể cho hắn thứ hắn muốn.
Bất kể dơ bẩn thế nào, đẫm máu thế nào, làm người trơ trẽn cỡ nào, hắn cũng phải nỗ lực trèo lên.
Lúc này, Chung Nghị đi tới từ dưới mái hiên bên cạnh, trong tay bưng một xấp giấy vẽ.
Ông ấy đi đến trước mặt Lục Vân Chiêu nói: “Công tử, đây là đồ Lăng Vương phái người đưa tới.
Ông ấy nói gia thế của những nữ tử này đều đủ để khiến công tử như hổ mọc thêm cánh, muốn ngài chọn ra một người từ trong số đó làm thê tử.”
Lục Vân Chiêu cúi đầu khẽ ho hai tiếng, ngay cả nhìn cũng không nhìn những tờ giấy vẽ đó, khép chặt áo choàng đi về phía phòng của mình.
“Công tử!” Chung Nghị ở sau lưng hắn bi thương kêu lên: “Biểu tiểu thư cũng đã thành thân rồi, nàng ấy rời xa ngài, chẳng lẽ ngài vẫn muốn chờ mãi sao!”
Lục Vân Chiêu dừng bước, nhìn qua cây hòe trên đầu.
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống, rơi trên khuôn mặt hắn, giống như vô số bàn tay nhỏ ấm áp.
Chỉ cần hắn luôn ở đây thì sẽ có thể đợi được nàng quay về.
Cho dù hắn không cho được nàng thứ gì cả, ít nhất vẫn còn một tình yêu toàn tâm toàn ý..