Khởi La sửng sốt, nhớ tới mình đã là thê tử của hắn thì vội vàng mang giày thêu vào đi đón hắn.
Lâm Huân xua tay để nha hoàn lui ra ngoài hết, tự mình đi vào phòng trong động tay cởi áo choàng.
Khi Khởi La chạy tới thì chỉ có lễ phục để trên bàn, hắn đã đi vào trong phòng tắm rồi.
Nàng cẩn thận xếp lễ phục lại, nghe thấy tiếc nước trong phòng tắm thì không dám đi vào, ở ngoài cửa do dự một lúc mới nói: “Hầu gia, có cần gọi nha hoàn vào hầu hạ không?” Ví dụ như Vũ Đồng kia.
Nàng nhớ rõ trước kia khi ở trong nhà, hắn đều để Vũ Đồng hầu hạ.
Hình như sau này nàng ta đã thành nha đầu thông phòng cho hắn.
Bên trong truyền ra một tiếng trầm thấp: “Không cần.”
Thật ra Khởi La cũng không muốn những nữ nhân khác đến gần hắn, lại sợ một mình hắn không làm được, nàng lưỡng lự ở ngoài cửa hồi lâu rồi vẫn không có dũng khí để đi vào.
Nàng cầm áo trong mới tinh ngồi chờ ở bên ngoài.
Một lát sau, Lâm Huân đi ra, trên người còn bốc hơi nóng nhưng đã mặc quần áo xong rồi.
Hắn nhìn thấy áo trong trong tay Khởi La thì hỏi: “Làm cho ta sao?” Trong giọng điệu có sự ngạc nhiên mơ hồ.
Khởi La gật đầu, ngượng ngùng nói: “Cũng không biết là có vừa người không…”
Lâm Huân không lên tiếng, đã động tay cởi áo trong trên người để qua một bên.
Khởi La không kịp tránh ánh mắt đi, nhìn thấy thân trên cường tráng của nam nhân không sót gì cả.
Làn da hắn có màu đồng thiếc, dáng người vô cùng cường tráng.
Trên người có rất nhiều vết thương to nhỏ, hoặc nông hoặc sâu.
Lâm Huân mặc áo trong vào, tay áo cao hơn cổ tay một khoảng, rõ ràng là quá ngắn.
Khởi La đi qua, cẩn thận nhìn rồi nói: “Hình như là nhỏ quá rồi… Ta không biết số đo của chàng.” Cánh tay của người này cũng dài quá nhỉ? Nàng dựa theo số đó của Chu Minh Ngọc, may dài hơn rộng hơn trên cơ sở đó, không nghĩ tới mặc trên người hắn vẫn chưa đủ.
“Bây giờ đo đi.” Lâm Huân giang hai tay.
Hả? Khởi La có chút ngơ ngác nhưng vẫn đi tìm thước mềm tới.
Hắn rất cao, khi đo chiều dài vai nàng phải nhón chân mới được.
Lâm Huân cúi đầu, nhìn thấy nàng đã vấn lệch búi tóc, cắm một cây trâm ngọc hoa trà, trên tai đeo đôi khuyên tai ngọc hình giọt nước.
Trên người mặc một chiếc bối tử hoa cúc màu hồng đào, bên dưới là váy gấp nếp màu xanh trắng, cả người toát lên hơi thở thanh nhã.
Giờ phút này Khởi La rất căng thẳng, bàn tay trượt đi mấy lần, chỉ cảm thấy mùi long não thơm trên người Lâm Huân hòa lẫn với mùi rượu, kích thích đầu óc nàng nóng lên, bàn tay càng ngày càng không lưu loát.
Lâm Huân thấy khuôn mặt nàng đỏ giống như uống rượu, dáng vẻ vừa sốt ruột vừa căng cứng, thật là đáng yêu, hắn trực tiếp bế nàng lên: “Đo thế này.”
Khởi La sợ hãi kêu lên, hai tay chống lên bả vai Lâm Huân, cúi đầu nhìn hắn.
Thế này thì đâu còn cách nào đo nữa? Đôi mắt màu hổ phách của hắn đậm đến mức giống như sương mù không tan, không thấy rõ được cảm xúc ẩn chứa trong đó.
Hai người áp vào nhau quá gần, hơi thở rõ ràng đến mức có thể nghe thấy được.
Khởi La cuống quýt tránh ánh mắt đi, trầm giọng gọi một tiếng: “Hầu gia… Mau thả ta xuống…” Giọng nói của nàng vừa mềm vừa nhẹ, giống như đang làm nũng.
Đối với hắn mà nói, nàng quả thật nhỏ giống như trẻ con.
“Nàng gọi ta là gì?” Lâm Huân ngẩng đầu nhìn nàng.
“Hầu gia… Không đúng sao?” Khởi La cảm nhận được nơi hắn đặt bàn tay, khuôn mặt hơi nóng lên, giọng nói càng ngày càng nhỏ.
Lâm Huân lắc đầu.
“Gọi là gì?” Khởi La khó hiểu hỏi.
Thật ra gọi hắn là Lâm thúc thì thân thiết hơn một chút, dù sao kiếp trước đã gọi nhiều năm như vậy cũng đã gọi quen rồi.
Chỉ có điều kiếp này là phu thê, chắc chắn không thể gọi như vậy nữa.
Lâm Huân không trả lời, chỉ nâng một tay lên khẽ đè đầu nàng xuống, hôn lên môi nàng.
Khởi La cảm thấy thân thể mình chìm xuống, theo bản năng ôm lấy bả vai Lâm Huân.
Thân thể Lâm Huân cương lên, ôm nàng đi đến giường.
Hàm răng của nàng bị hắn cạy mở mà không tốn sức chút nào, trong miệng hắn vẫn còn mùi rượu, đắng chát.
Đầu lưỡi của hắn luồn vào, tinh tế thăm dò từng nơi trong miệng nàng, nàng không có sức chống cự, hơi thở trở nên ngắn mà nhanh.
Lâm Huân đặt nàng lên chăn hỉ uyên ương, rút trâm trên đầu nàng ra, mái tóc đen trải rộng, cảm xúc trơn mượt.
Bàn tay hắn chuyển qua trước ngực nàng, kéo dây buộc ra rồi sờ soạng vào trong.
Khởi La vốn có thể bắt lấy cổ tay hắn, lại không ngăn được sức lực của hắn, nàng chỉ có thể phát ra tiếng ê a.
Bàn tay của Lâm Huân mò đến cổ áo trong của nàng, tay kéo qua hai bên, áo trong tuột đến bờ vai, để lộ ra cái yếm màu đỏ tươi có hình cành sen.
Khởi La bị hôn đến mức thở không nổi, cảm nhận được tay của hắn xoa trước ngực, sau đó vân vê ở đỉnh, nàng không khống chế được mà rên rỉ thành tiếng, ngón chân cuộn lại, toàn thân run rẩy không thôi.
Thật không dễ gì Lâm Huân mới rời khỏi môi nàng, nàng có thể thở gấp, hắn lại hôn xuống dưới, nơi bờ môi đi qua vừa ngứa vừa ướt.
Khởi La đưa tay che miệng mình, nhưng vẫn không khống chế được âm thanh xấu hổ tràn ra từ giữa ngón tay.
Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc, hắn muốn nàng vốn dĩ cũng là chuyện chính đáng.
Hơn nữa khác với ký ức bi thảm của kiếp trước, bởi vì kiếp này là hắn, nên phía sau sự sợ hãi hồi hộp còn là một loại đắm chìm và chờ mong.
Khởi La cảm thấy quần áo trên người đều đã bị hắn cởi sạch, hắn tách chân nàng ra, nàng theo bản năng vùng vẫy một lúc, nơi chống đỡ giữa hai chân nóng hổi như lửa.
Lâm Huân nhận ra sự phản kháng của nàng, hắn ngừng lại, sờ tóc nàng, khàn giọng hỏi: “Không thích à?”
Toàn thân Khởi La căng cứng, nàng nhỏ giọng nói: “Chàng tắt nến trước đã.” Nàng muốn tiếp nhận hắn.
Lâm Huân vốn nghĩ nếu nàng nói không thích thì hắn sẽ không tiếp tục, nghe nàng nói như vậy thì xuống giường tắt ánh nến đi, trong phòng lập tức trở nên đen như mực.
Hắn lại lên giường, thử tiến vào nhưng nàng quá khít.
Hắn rất kiên nhẫn, nàng lại bắt đầu có chút sợ hãi, thật sự là lớn quá.
Nhưng nếu như bây giờ muốn hắn dừng lại thì chắc chắn hắn sẽ rất khó chịu nhỉ? Dù sao cũng đã nhịn nhiều năm như vậy, vả lại ở tuổi này… Thế là nàng lớn mật giơ tay ôm lấy lưng hắn, cắn răng nhắm mắt lại, nghênh hợp với hắn.
Hành động này gần như đã phá hủy lý trí của Lâm Huân, hắn vốn dĩ đã đồng ý với Quách Nhã Tâm là phải chịu đựng một chút, thế nhưng đến bước này rồi đâu có thể nhịn được nữa? Hắn dùng sức ưỡn một cái, Khởi La gần như bị xé rách, đau đến mức kêu thành tiếng.
Người canh giữ ở ngoài cửa nghe thấy động tĩnh thì đều cúi thấp đầu không dám nói lời nào.
Ma ma tới theo của hồi môn của Khởi La là Hình ma ma kéo tay áo của Ninh Khê, hất mặt ra hiệu về phía trong phòng, Ninh Khê lắc đầu.
Mặc dù tiểu thư còn nhỏ tuổi nhưng dù sao cũng đã gả đến Hầu phủ, phu thê đóng cửa lại thì đâu phải là việc mà hạ nhân bọn họ có thể quản được? Chỉ hi vọng Dũng Quan hầu có thể thật sự thương tiếc tiểu thư… Nàng ấy thở dài.
Khởi La dùng sức cắn bả vai Lâm Huân, nước mắt đều chảy ra, mãi đến khi hắn phóng ra thì nàng mới uất ức khóc lên.
Đau quá, hơn nữa thật sự không dễ chịu chút nào, chỉ có cảm giác vừa mỏi vừa căng.
Lâm Huân xoay người nằm bên cạnh nàng, ôm nàng vào trong ngực, vỗ lưng nàng từng cái một, hôn khuôn mặt nàng: “Không khóc.
Là ta không tốt.” Giọng nói của hắn rất thấp, gần như là dùng giọng điệu dỗ dành.
Nàng vừa yêu kiều vừa mềm mại, rõ ràng là sợ hãi mà còn muốn nghênh hợp với hắn, gần như ép hắn phát điên.
Thật sự là hắn không nhịn được.
Khởi La mệt lắm, cũng không còn sức để khóc nữa, chỉ giống như con thú nhỏ co lại trong ngực hắn.
Một lát sau, nàng cảm thấy mình bị bế lên, tắm rửa một phen trong phòng tắm, sau đó lại được ôm về giường rồi bị hắn ôm vào lòng.
Khi nàng mơ hồ ngủ mất thì đã nghĩ, kiếp này hắn thích mình đều là vì thân thể và dung mạo này nhỉ? Nếu như nàng không phải là Chu Khởi La thì hắn vẫn sẽ giống như kiếp trước, tàn nhẫn đẩy nàng ra.
Điều đáng buồn chính là, cho dù nhận ra được sự thật này nhưng nàng vẫn muốn ở bên cạnh hắn.
Nàng hiểu rõ việc dùng nhan sắc thì sẽ khó được lâu dài, nhưng ít nhất nàng còn có thể vui vẻ được mấy năm, đến khi hắn ghét nàng mới thôi.
Khi đó nàng sẽ chọn rời đi, như vậy thì ít nhất sẽ không có tiếc nuối nữa.
Lâm Huân nhận ra người trong ngực đã ngủ mất, đưa tay sờ lên mặt nàng.
Đoạn đường này hắn đều đang tính toán, từ khi phát hiện ra nàng giống Tiểu Bạch, sau đó mua Nguyệt Tam Nương đến cửa dạy múa, đến việc trong vòng ba năm đã thông qua Nguyệt Tam Nương mà hiểu rõ cuộc sống của nàng, sau đó nữa là gặp lại ở hành cung, trăm phương ngàn kế muốn cưới nàng… Hắn thậm chí còn chưa từng hỏi nàng có thích không, có bằng lòng không, có lẽ là hắn sợ biết được đáp án.
Nhưng có dù nàng không thích, không bằng lòng thì hắn cũng muốn cưới nàng.
Muốn bảo vệ nàng dưới cánh chim của mình, không cho bất cứ kẻ nào ngấp nghé tới.
Có lẽ nàng khuất phục hiện thực, có lẽ là nàng xuất phát từ sự cảm kích.
Nhưng tối nay nhìn thấy áo trong mà nàng tự tay làm, mặc dù không vừa người nhưng trong lòng hắn vẫn rất ngạc nhiên.
Chỉ vì phần tâm ý dành cho hắn.
Hắn bất giác đã suy nghĩ cả đêm, đã là lúc phía đông hừng sáng.
Hắn theo thường lệ muốn rời giường luyện võ, nhẹ nhàng rút tay ra từ dưới người nàng.
Sau đó không lâu thì Khởi La thức dậy, nàng mở mắt, bên cạnh đã không có ai.
Lúc này nàng mới nhớ tới hắn có thói quen luyện công vào buổi sáng, nàng vội vàng chống người dậy rồi gọi người vào.
Hiện tại phía dưới của nàng thật sự đau buốt.
Ninh Khê nhìn thấy chiếc khăn dính máu trên giường được nha hoàn trong phủ thu lại, hiểu rõ đêm qua hai người đã động phòng.
Nàng ấy đỡ Khởi La xuống giường, cẩn thận hỏi: “Tiểu thư… Vẫn tốt chứ?”
Nói thật thì không tốt nhưng Khởi La chỉ cười cười: “Em trang điểm tùy ý một chút giúp ta, ta muốn đi tìm Hầu gia.” Nàng làm thê tử, không có đạo lý trượng phu rời giường mà nàng lại không đi hầu hạ.
Bị Gia Khang Quận chúa biết được thì chỉ sợ cũng sẽ nói nàng không biết quy tắc.
Ninh Khê tìm cho Khởi La một bộ bối tử bằng gấm sợi vàng thêu trăm hoa màu đỏ chót, bên dưới là váy lụa trắng như tuyết.
Khởi La tùy ý chọn hai chiếc vòng tay vàng đeo trên cổ tay, thấy dáng vẻ đoan chính rồi thì mở cửa đi ra ngoài.
Nhưng đi đến ngoài cửa thì gặp khó, hôm qua đều có người dẫn đi, nàng không hề biết đường trong Hầu phủ!
“Em nhanh bảo Mộ Vũ đi tìm người hỏi xem Hầu gia ở đâu.” Khởi La quay đầu nói với Ninh Khê.
“Nàng tìm ta à?” Lâm Huân đi tới từ bên kia hành lang, hắn mặc trực xuyết[*] viền đen màu xanh đậm bình thường, trên mặt còn mang theo mồ hôi.
Thấu Mặc và Vu Khôn đi theo phía sau hắn, nhìn thấy Khởi La thì vội vàng hành lễ, cung kính gọi: “Phu nhân.”
[*] Trực xuyết:
Khởi La nghênh đón đi qua, hành lễ: “Thiếp thân tham ngủ, không biết Hầu gia đã dậy…”
“Không sao.” Lâm Huân cúi đầu nhìn nàng nói: “Ta đi đến phòng tắm trước, một lát nữa dùng bữa sáng xong sẽ dẫn nàng đi bái kiến mẫu thân.”
“Vâng.” Khởi La ngoan ngoãn đáp lời.
Vu Khôn xoa xoa lỗ tai, giọng điệu này của Hầu gia nào còn khí thế sắc bén của thường ngày, quả thật có thể nói là dịu dàng.
Ông lại không nhịn được mà nhìn phu nhân mới, da trắng hơn tuyết, mặt mũi tinh xảo, cả người lộ ra vẻ trẻ tuổi và xinh đẹp, còn có khí chất xuất trần không tầm thường.
Hai người đứng với nhau nghiễm nhiên là một đôi đẹp như ngọc bích.
Khởi La không dám nhìn Lâm Huân, chỉ nghiêng người nhường đường, Lâm Huân bèn đi vào phòng trong.
Ninh Khê cảm nhận được Thấu Mặc đang nhìn mình, quay mặt đi.
Nàng ấy vẫn nhớ mối thù ở biệt viện Bạch Mã đấy.
Khởi La ngồi bên cạnh bàn ở gian ngoài chờ Lâm Huân, chúng nha hoàn bận rộn bưng đồ ăn sáng lên, tổng cộng có mười lăm món, món chính là cháo hoa, màn thầu và bánh bao, tất cả đều tỏa hơi nóng.
Khi Khởi La ở nhà, bữa sáng cũng chỉ có ba món ăn cùng với một chén cháo nhỏ, đâu có thịnh soạn thế này.
Ninh Khê bày bát đũa đến trước mặt nàng, là sứ men xanh đế mỏng, được nung rất bóng loáng, có thể tỏa ra ánh sáng, trông vô cùng quý giá.
Lấy đồ thế này ra để ăn cơm à? Nàng nhíu mày..