Tào Tình Tình vô thức nhìn vẻ mặt Khởi La, thản nhiên, bình tĩnh vô cùng. Nhưng mà vẻ ấy càng làm cho nàng thêm mấy phần khí chất thanh cao.
Có vẻ ngoài xinh đẹp, hoặc là diêm dúa, hoặc là quyến rũ, hoặc là lần đầu làm người ta kinh ngạc, về sau càng nhìn càng thấy bình thường. Vẻ xinh đẹp của Khởi La là dòng thơ nhỏ chép trên giấy hoa đào, mỗi lần nhìn như thưởng gió mát, dư vị kéo dài.
"Ninh Khê, nói chỗ này của ta có khách không tiện, bảo Mộ Vũ dẫn biểu công tử vào phòng khách đi." Khởi La đứng dậy từ trên giường, bởi vì trong phòng, nàng mặc rất thoải mái, quần áo trong bằng sa tanh trắng, bên ngoài khoác áo choàng lụa, lộ ra làn da trắng nõn như tuyết. Nàng nói với Tào Tình Tình: "Tỷ ngồi ở đây một lát nhé, lát nữa ta trở về."
Tào Tình Tình gật đầu, muốn nói gì đó cho Lục Vân Chiêu, lại chỉ biết cầm bánh sen trên bàn lên ăn. Ninh Khê đứng ở cạnh cửa không đi, sắc mặt khó xử: "Biểu công tử không tới một mình, còn có một vị cô nương..."
"Cô nương nào?!" Tào Tình Tình giành nói, nàng hoàn toàn không biết gì về chuyện của Lục Tiêu. Nàng thật sự sắp bị Lục Vân Chiêu cho làm tức chết, làm gì có người nào tới gặp người trong lòng còn dẫn theo cô nương khác?
Nha hoàn hầu hạ Khởi La thay quần áo trang điểm, Khởi La thất thần: "Không sao. Mời tất cả tới phòng khách đi."
Mộ Vũ ra ngoài đón, nhìn thấy Lục Vân Chiêu thì vô cùng vui vẻ, tiến lên hành lễ: "Công tử, ngài không sao chứ?"
Lục Vân Chiêu gật đầu cười. Sau khi hắn được thả ra khỏi nha môn Hình bộ thì đã trở về Nghiêm Thư Hạng rửa mặt chải đầu trước. Hắn thay bộ quần áo dài màu xanh mới tinh, thắt lưng màu cỏ, lại lấy túi tiền Khởi La thêu cho hắn từ trong rương ra, phủi phủi rồi nhét vào nguc. Chung Nghị chuẩn bị rất nhiều quà, nhưng vừa rồi lúc chào hỏi Quách Nhã Tâm, tuy Quách Nhã Tâm cười, thái độ lại có chút lạnh nhạt.
Lục Vân Chiêu rất mẫn cảm, trong lòng mơ hồ cảm giác không tốt, nhưng cũng không hỏi.
"Trong phòng tiểu thư có khách, hiện đang thay quần áo, bảo nô tỳ dẫn ngà vào phòng khách ngồi." Mộ Vũ làm tư thế mời, Lục Tiêu ôm cánh tay Lục Vân Chiêu nói: "Ca ca, muội đi với huynh."
Chung Nghị cảm thấy tiểu thư có phần dính công tử hơi quá, nhưng nghĩ bọn họ là huynh muội ruột, cũng không có gì. Chỉ là chắc là biểu tiểu thư sẽ ngại? Chung Nghị từng trải, biết lòng dạ cô nương gia đều nhỏ nhen: "Tiểu thư, công tử tìm biểu tiểu thư có việc, tiểu nhân dẫn ngài đi nơi khác dạo một vòng nhé?" Ông đề nghị.
Lục Tiêu lại lắc đầu, cau mày nói: "Ta không đi. Ta muốn ở cùng ca ca."
Chung Nghị khó xử nhìn Lục Vân Chiêu, Lục Vân Chiêu nói: "Kệ muội ấy. Ta vốn cũng muốn dẫn muội ấy đi gặp Khởi La."
Khởi La... Tay Lục Tiêu tay túm váy, cắn môi, gọi thật là thân mật.
Phòng khách bố trí ở đầu vườn hoa trong sân, bởi vì vào đông rồi nên cửa sổ đều đóng chặt, chậu đồng đang đốt than bạc. Trên bàn tròn bày bình sứ men miệng nhỏ in hình sếu và nai, bên trong cắm mấy cành mai trắng đã cắt tỉa tỉ mỉ, không khí có mùi thơm nhạt phảng phất. Tranh chữ treo trên tường không phải tác phẩm nổi tiếng gì, lại là được dày công chọn ra, hoa cỏ bốn mùa, mỗi cái đều có bản sắc riêng, dưới trục cuốn tranh treo tua rua màu tím, tất cả lộ rõ lối suy nghĩ khéo léo của nữ nhi gia.
Lục Tiêu nhìn bố trí xung quanh, nói với Lục Vân Chiêu: "Nơi này thật xinh đẹp, không biết là người nào trang trí nhỉ?"
"Là chủ nhân nơi này." Lục Vân Chiêu nhìn bức tranh dày công treo trên tường "Nõn sen mới nhú như sừng nhọn", khóe miệng cong lên: "Tối hôm nọ các muội từng gặp rồi, lát nữa chính thức giới thiệu cho các muội làm quen."
Cửa vang lên tiếng bước chân, Lục Vân Chiêu vô thức đứng dậy, Khởi La vừa quay đầu nói với Ninh Khê vừa tiến vào. Nàng mặc áo choàng cổ chéo màu xanh đậm nhũ vàng thêu chim hỉ thước trèo lên cành cây, bên dưới mặc váy thập nhị phúc màu xanh nhạt, trên đầu trải hai búi tóc đôi, cài hai cái trâm cài trang trí bằng lụa và ngọc trai, cả người toát lên vẻ hoạt bát nhanh nhẹn.
Lục Vân Chiêu vội vàng đi qua, kéo tay Khởi La: "Vết thương của muội không sao chứ?" Hắn về nhà nghe Chung Nghị nói lúc trước Khởi La rơi xuống khe núi bị thương, hắn vốn còn rất nhiều việc gấp cần xử lý, lại vội vã chạy tới.
Khởi La cúi đầu, hơi do dự rồi nhẹ nhàng rút tay ra: "Không sao."
Lục Vân Chiêu cứng đờ. Hai chữ nhẹ như mây gió, người trước mắt như bỗng nhiên cách hắn rất xa.
Lần trước Lục Tiêu nhìn Khởi La ở nơi tăm tối, cảm thấy nữ nhân hai mắt một mũi, chẳng có gì đặc biệt. Nhưng hôm nay thiếu nữ thanh tú động lòng người đứng ở trước mắt nàng ta, vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp, còn có khí chất đoan trang nhã nhặn, thật sự là nàng ta không sánh được.
Khởi La nhìn Lục Tiêu, cười chào hỏi: "Lục Tiêu tỷ tỷ."
Lục Tiêu cười có chút miễn cưỡng: "Chu tiểu thư." Lần đầu tiên có một nữ nhân xinh đẹp đến mức khiến nàng ta tự ti mặc cảm, hiểu rõ cái gì gọi là khác nhau một trời một vực. Khó trách ca ca luôn nhớ mong nàng, nữ tử như vậy, chắc là nam nhân nào cũng muốn có, cũng sẽ không buông tay.
Khởi La ngồi xuống, trên mặt nở nụ cười: "Đứng đó làm gì? Ngồi đi."
Lòng Lục Vân Chiêu trùng xuống, quen biết nhiều năm, từng cử chỉ của nàng không qua nổi mắt hắn. Hôm nay nàng rất khác như đang cố gắng kìm nén tâm trạng gì đó. Chẳng lẽ là để ý Lục Tiêu?
"Ninh Khê, ngươi dẫn Tiêu Tiêu đi chỗ khác đi." Lục Vân Chiêu sai bảo. Ninh Khê nhìn Khởi La một chút, thấy Khởi La không phản đối thì tiến lên mời Lục Tiêu.
"Ca ca..." Lục Tiêu không muốn đi, Lục Vân Chiêu lại nói: "Nghe lời."
Lục Tiêu chỉ có thể không tình nguyện đi theo Ninh Khê.
Lục Vân Chiêu hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn Khởi La, cười nói như thường ngày: "Còn chưa chính thức nói với muội, Lục Tiêu là muội muội của ta."
Khởi La nhìn sang nơi khác: "Muội biết. Muội cũng biết hai người không có quan hệ máu mủ."
Lục Vân Chiêu bước nhanh mấy bước tới bên cạnh Khởi La, sốt ruột giải thích: "Khởi La, không phải như muội nghĩ..."
Khởi La tháo vòng bạc trên tay ra, nhẹ nhàng để lên bàn: "Lúc đầu muội nghĩ nghỉ ngơi khỏe hơn chút rồi đi tìm huynh. Nếu huynh tới rồi thì muội nói ra luôn. Biểu ca, e rằng muội không thể gả cho huynh."
Tim Lục Vân Chiêu như bị đâm mạnh một cái, cảm giác đau đớn lan khắp cơ thể. Hắn vô thức nắm vai Khởi La, khó khăn hỏi: "Vì sao?"
Trên đường tới, hắn nghe Lục Tiêu nói rất nhiều tin đồn, nhưng hắn chẳng hề tin. Nàng chắc chắn không phải người dựa dẫm vào kẻ có quyền thế, lúc trước hắn rất tầm thường, là nàng lôi hắn chật vật từ trong vũng bùn lên, cho thế giới u ám của hắn có màu sắc sáng chói. Bản thân ở trong nơi âm u hẻo lánh kia, từng thù địch cả thế giới, may mắn được bàn tay non nớt của nàng kéo lại.
Hiện tại, nàng lại muốn buông tay?
Lục Vân Chiêu bỗng nhiên cúi người ôm Khởi La, cười nói: "Nha đầu này, chắc chắn là nói đùa với huynh, phải không?"
Hương tùng trên người hắn nhàn nhạt thanh nhã, thấm vào ruột gan. Rất nhiều năm sau, hắn sẽ là Tể tướng quyền cao chức trọng, đứng đầu Chính sự đường, địa vị ngang Khu phủ, cân sức cân tài với Lâm Huân. Kiếp trước tuy nàng chưa từng gặp hắn, nhưng có thể tưởng tượng ra hắn khi đó chắc chắn như trăng giữa vì sao, thần thái sáng láng, mỗi một cử chỉ đều toát ra vẻ tao nhã cao quý của văn nhân.
Hình như còn rất nhiều chuyện chưa cùng hắn làm, tiếc là không còn kịp nữa rồi.
Khởi La nhắm mắt lại nói: "Là vấn đề của muội, huynh đừng hỏi nữa." Nàng nhẹ nhàng đẩy hắn ra, sau khi đứng dậy lùi hai bước thì trái lương tâm nói: "Muội muốn tìm một người có thể bảo vệ muội thật tốt. Xin
loi, muội không muốn lấy huynh chịu khổ."
"Ta sẽ không để cho muội chịu khổ!" Tiếng nói Lục Vân Chiêu hơi run. Những năm qua hắn làm nhiều như vậy, thậm chí không chó cùng rứt giậu, liên lụy tới Diệp gia trong vụ án, cũng là để về sau có thể tiếp tục có cuộc sống không lo cơm áo. Nếu như nàng từ bỏ rồi, vậy tất cả những gì hắn làm, còn có ý nghĩa gì?
"Xin
loi biểu ca, muội từng nói, muội rất lười, còn tham hư vinh. Huynh nhất định sẽ tìm được người thích hợp với huynh hơn muội. Là muội phụ huynh." Khởi La nói xong, bước nhanh ra ngoài cửa. Lục Vân Chiêu giữ chặt cánh tay của nàng, ôm chặt nàng vào nguc: "Khởi La, cầu xin muội..."
Đừng bỏ hắn lại một mình.
Bờ môi Khởi La run nhè nhẹ, người thanh cao kiêu ngạo như hắn lại nói ra chữ cầu xin... Nếu có thể, nàng cũng không muốn tàn nhẫn đẩy hắn ra như vậy. Tiếc là, có vài người đã định trước cả đời sẽ chẳng ở cùng nhau. Giống như kiếp trước Lâm Huân đẩy nàng ra, kiếp này nàng đẩy Lục Vân Chiêu ra.
Nàng nhẹ nhàng nói: "Trên đường từ Thúy Sơn trở về, muội đã gặp người bắt muội ở phủ Ứng Thiên năm đó. Gã ta khai ra tất cả rồi." Tay Lục Vân Chiêu cứng đờ, Khởi La nói tiếp đi: "Thật ra muội không trách huynh, nếu như ngay từ đầu huynh lợi dụng muội thì muội cũng lừa huynh. Người muội thích, trước giờ không phải là huynh. Hiện tại, muội muốn ở bên cạnh người muội thích. Huynh có thể buông tay không?"
Thân thể Lục Vân Chiêu chấn động, tay nắm vạt áo nàng, sau đó khó khăn buông ra từng chút một.
Tất cả lý do đều không bằng câu không thích của nàng.
Thuở nhỏ vừa nhìn thấy nàng hắn đã đoán nàng là con gái duy nhất của Chu Minh Ngọc. Chờ nàng thân thiết với hắn rồi, hắn lại dùng nàng cản lại những nữ tử hắn không thích. Đến khi nàng lớn lên thành dáng vẻ hắn thích, hắn yêu nàng, hắn lại tính toán làm sao có thể có được lòng của nàng. Hiện tại, có tính là gặp báo ứng không? Tính đi tính lại, cuối cùng thì toi công dã tràng.
Khởi La không nói gì, nhanh chóng đi ra ngoài. Người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình? Đời này, có lẽ rất khó gặp lại một người như vậy. Nhiều năm qua, hắn là huynh trưởng kiên nhẫn, cũng là người yêu dịu dàng nhất. Cho dù hắn từng dùng thủ đoạn, dự tính ban đầu của nàng cũng không trong sáng, bọn họ đều dựa vào nhau, tới gần linh hồn nhau trong những năm tháng dài đằng đẵng.
Khởi La chạy một mạch về phòng, Tào Tình Tình thấy dáng vẻ của nàng thì giật nảy mình: "Muội sao vậy? Sao như người mất hồn vậy?"
Khởi La đưa tay lau nước mắt giàn giụa, gượng cười: "Xong rồi, nói rõ hết rồi."
"Rõ ràng muội không muốn chia tay huynh ấy, tại sao phải ép mình như vậy!" Tào Tình Tình tức giận: "Cho dù có nỗi niềm khó nói gì, Vân Chiêu ca ca thông minh như vậy, cũng chưa chắc không thể hóa giải mà."
Khởi La lắc đầu: "Muội và huynh ấy, có duyên không phận. Sau này tỷ tỷ đừng nhắc lại nữa."
***
Lục Vân Chiêu không biết mình trở lại phủ như thế nào, lòng bàn chân như giẫm lên mây, bước chân phù phiếm. Trong tay hắn nắm chặt cái vòng tay kia, cái vòng bị hắn bóp biến dạng, bên trên như còn nhiệt độ của người nàng. Hắn chưa bao giờ giống như bây giờ, vô cùng hận bản thân. Nếu như có thể, hắn muốn cầm tất cả đổi cơ hội làm lại từ đầu.
Quyền cao chức trọng, người trên người cái gì, hắn từ bỏ tất cả, hắn chỉ cần nàng. Còn muốn nàng dịu dàng gọi biểu ca, còn muốn hàng năm nhận được túi tiền nàng làm, còn muốn mặc quần áo nàng may. Đều không còn. Toàn bộ thế giới của hắn như sập xuống, không có ánh sáng, không có âm thanh. Hắn bỗng chốc lại biến thành đứa bé ở trong góc tối lúc trước, căm hận tất cả những thứ trên đời này.
Lục Tiêu vẫn đang nói chuyện với hắn, hắn mất hết hồn vía, không nghe thấy.
Lục Tiêu lo lắng, hỏi Chung Nghị: "Ca ca sao vậy?"
Chung Nghị cũng không biết chuyện gì xảy ra. Trước kia công tử đi gặp biểu tiểu thư trở về, tâm trạng luôn rất tốt. Những năm qua, công tử thay đổi rất nhiều, trở nên ấm áp, có tình người. Nhưng bây giờ lại như trở lại hồi nhỏ.
Lục Vân Chiêu bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, xông thẳng ra ngoài, trực tiếp kéo một con ngựa từ cửa hàng cho thuê ngựa, cưỡi nó rời đi.
"Này! Tiền!" Chủ cửa hàng đuổi theo, Chung Nghị vội vàng tới trả tiền.
Lục Vân Chiêu xông thẳng đến ngõ Chu Tước, chỗ này có dinh thự của Lăng Vương ở kinh thành. Hắn nhảy xuống ngựa, thấy một người quần áo lam lũ từ phủ Lăng Vương đi ra, miệng cười tủm tỉm, có cái bớt, trong tay tung túi tiền.
Hắn hiểu rõ rồi. Đến lúc này, hắn còn có gì không hiểu chứ!
Hắn tức giận đẩy người kia ra, muốn bất chấp xông vào trong phủ Lăng Vương. Hạ nhân của Vương phủ trong kinh phần lớn không biết hắn, tưởng tên điên ở đâu ra, bốn năm người cường tráng đi tới, cùng nhau đẩy hắn ra ngoài cửa. Hắn là thư sinh yếu đuối, đâu chịu nổi xô đẩy, lập tức ngã nhào xuống đất, nhưng hắn lập tức bò dậy lại.
Huyền Ẩn nghe thấy tiếng động thì ra cửa xem, quần áo của Lục Vân Chiêu đã bị kéo xộc xệch nhưng hắn vẫn muốn xông vào.
"Tất cả dừng tay!" Huyền Ẩn quát to một tiếng, người vương phủ lùi lại. Lục Vân Chiêu quát lên với hắn: "Lăng Vương đâu? Ở nơi nào!"
Huyền Ẩn chưa từng thấy hắn như vậy, chỉ một hướng, Lục Vân Chiêu xông tới.
Triệu Sâm đang đánh cờ ở trong chòi nghỉ mát, ván cờ bị mình đặt vào thế khó, sờ cằm nghĩ cách giải. Bỗng nhiên một bóng người xông tới, vung tay hất bàn cờ, quân cờ rơi lả tả xuống đất. Ông ngẩng đầu, Lục Vân Chiêu túm cổ áo của ông, kêu lên: "Là ông làm, tất cả là mưu đồ của ông!"
"Con có dáng vẻ ma quỷ gì đây?" Triệu Sâm không vui hỏi.
"Ta biến thành như vậy, chẳng lẽ không phải nhờ ông ban tặng?" Lục Vân Chiêu lạnh lùng nói: "Ông tìm mọi cách để chia rẽ chúng ta, hiện tại ông toại nguyện rồi."
Triệu Sâm giật tay hắn ra, lạnh nhạt nói: "Một nữ nhân mà thôi. Chờ con nắm quyền hành trong tay, còn sợ không có nữ nhân à?"
Lục Vân Chiêu quát: "Ta không cần những nữ nhân khác!"
"Con muốn nàng? Nhưng con muốn là được ư? Con cho rằng ta không ra tay thì con có thể cưới được nàng à? Lục tiểu thư của phủ Tĩnh Quốc công, tuổi dậy thì mỹ mạo vô song, bao nhiêu người
h4m muốn. Một Vương Thiệu Thành cũng có thể làm cho con bụi đất lấm lem, con lấy gì đi tranh với Dũng Quan hầu? Con đấu không lại hắn!" Triệu Sâm sửa sang lại quần áo cho Lục Vân Chiêu, thấm thía nói: "Lúc con chẳng là gì, chỉ cần một lòng muốn trèo lên. Lúc con leo lên nơi cao nhất rồi, con muốn gì cũng sẽ là của con. Ban đầu con làm rất tốt, về sau bởi vì Chu Khởi La, con muốn trở nên sạch sẽ, trở nên lo sợ cái này lo sợ cái kia, không hề giống con."
Lục Vân Chiêu ngồi ở chỗ đó không nói lời nào, cả người u ám như bầu trời trước lúc bão tố tiến tới. Tay của hắn vốn không sạch sẽ, nhưng hắn nhớ rõ nàng không thích cho nên cố gắng ngụy trang bản thân.
Triệu Sâm vỗ vỗ vai của hắn: "Con của ta, một ngày kia con có quyền lực khuynh đảo triều chính thì nghe con, người thịnh; chống con, người
ch3t. Con muốn nàng, cứ việc đoạt lại là được."