Khi Lâm Huân thức dậy, biết được Mạnh Diệc Hoan đi cả đêm chưa về.
Tuy hắn không để bụng nữ nhân này, nhưng dù sao cũng là Hoàng đế ban ân, không thể xảy ra sai sót gì, thế nên lệnh Thấu Mặc dẫn người đi ra ngoài tìm.
Sau đó Nguyệt Tam Nương và Ninh Khê cũng đến cầu kiến, hắn chỉ để người truyền lời nói Khởi La không có việc gì và bảo hai người trở về.
Chuyện hai người giấu giếm hắn, sau này hắn sẽ từ từ tính sổ.
Sau khi xử lý xong những chuyện này hắn vội vàng quay lại, chỉ thấy trên giường trống trơn, không thấy nàng đâu nữa.
Trong nháy mắt kia hắn gần như phát điên, hỏi cung nữ giữ cửa, nhóm cung nữ bẩm báo nàng đi dạo trong viện, cũng không đi xa.
Nhưng dưới cơn thịnh nộ, hắn vẫn xử phạt hai cung nữ kia.
Hắn không thể chịu đựng, không cách nào chịu đựng được chuyện nàng biến mất trước mắt hắn lần nữa.
Khởi La nhìn ngực Lâm Huân phập phồng lên xuống, hai mắt đỏ đậm, định nói hai câu để xoa dịu cảm xúc của hắn.
Hắn lại không thèm nhìn nàng mà lại lấy một dải lụa đỏ mềm mại nhất trong ngăn kéo ra, nắm lấy hai tay Khởi La đặt cạnh nhau, sau đó trói lại.
Khởi La đương nhiên sẽ giãy giụa, hắn lại dùng chỗ lụa còn dư lại che mắt nàng.
Hắn không muốn nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu hay tình yêu nàng vô tình bộc lộ ra, như vậy sẽ khiến hắn mềm lòng.
“Lâm Huân, chàng muốn làm gì! Ta nói ta chỉ ra ngoài đi dạo một chút…”
Khởi La cảm thấy hơi sợ hãi, tuy rằng biết hắn cũng sẽ không thương tổn nàng.
Ngay sau đó đôi tay của nàng bị kéo vòng lên cổ hắn, trước mắt toàn một màu hồng, chỉ nhìn rõ một bóng dáng màu đen.
Hắn không hề cho nàng cơ hội nói chuyện, mạnh mẽ ngậm lấy môi của nàng, sau đó ra tay vừa nhanh vừa tàn nhẫn xé rách hết quần áo trên người nàng.
Nếu hội chứng lạnh tử cung của nàng đã khỏi, đã có thể mang thai, như vậy hắn phải không tiếc tất cả mọi thứ để khiến nàng mau chóng mang thai.
Có con cái ràng buộc, nàng không thể tùy ý rời khỏi hắn nữa, mà sẽ ngoan ngoãn ở lại bên cạnh hắn.
Tay Khởi La bị trói, hai tay vòng qua cổ hắn, đây là một tư thế hoàn toàn không thể chạy thoát.
Hắn đỡ eo nàng, hôn từ môi đến cằm, một đường hôn thẳng xuống cổ, thân thể của nàng dễ dàng có phản ứng.
“Không…” Nàng yếu ớt từ chối, dưới thân dần nước lan tràn, hắn dễ như trở bàn tay đâm vào.
Mái tóc dài mềm mại tán loạn trên người nàng, màu đen mãnh liệt tương phản với màu trắng tinh khôi đánh sâu vào ánh mắt, hai nụ hoa mềm mại trên ngực càng thêm sáng ngời và cương cứng.
Lâm Huân cúi đầu hung hăng cắn nụ hoa đang đứng thẳng kia, Khởi La ngửa đầu rên rỉ một tiếng, liều mạng vặn vẹo thân mình, tay lại bị treo trên cổ hắn, vẫn giữ tư thế thân mật nhất kết hợp với hắn.
Không lâu sau, cả người Khởi La run rẩy mà ghé vào trên vai Lâm Huân, hơi thở dốc.
Nàng nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai hắn: “Ta thật sự không muốn rời đi.”
“Nếu nàng còn dám rời khỏi ta nửa bước, nha đầu tên Lưu Ly kia, còn có Ninh Khê, Nguyệt Tam Nương, ta sẽ không bỏ qua bất kỳ người nào!”
Khởi La biết không thể nói đạo lý với người nam nhân đang tức giận này được, thế nên nàng cam chịu cắn môi.
Lâm Huân lật người nàng lại, thân thể cong cong nằm trên giường, bày ra một tư thế vô cùng xấu hổ.
Hắn lẳng lặng nhìn thân thể của nàng, mỗi một đường cong, mỗi một khoảng da thịt, còn có nơi tư mật vừa được yêu thương của nàng, óng ánh trong suốt, hắn không nhịn được cúi xuống hôn lên nơi ấy.
“A…!” Khởi La hít một hơi thật sâu, nàng chỉ cảm thấy máu toàn thân như đang sôi lên, đầu như muốn nổ tung.
Nàng giãy giụa muốn thoát ra, lại bị hắn ôm chặt eo, đầu lưỡi càng xâm nhập sâu hơn, đè lên điểm mẫn cảm nhất của nàng.
Nàng bị tra tấn giữa khoái cảm và sự ngại ngùng.
Hắn quá hiểu biết thân thể của nàng, thân thể nàng cũng quá quen với hắn.
Đến khi nàng xụi lơ ở trên giường, gần như đã nói không ra lời, chỉ cảm thấy thân thể hắn lại đè lên, hắn nắm cằm nàng, khẽ nâng mặt nàng lên, âu yếm hôn nàng.
Từ ngày đến đêm, nàng không biết mình đã bị đùa nghịch, bị thay đổi bao nhiêu loại tư thế, từ trên giường xuống đất, từ đứng đến quỳ.
Nàng không biết rằng mình đã ngủ thiếp đi mấy lần vì kiệt sức, khi tỉnh dậy vẫn là cơn ác mộng không lối thoát.
Nàng đã từng khóc lóc, van xin, chửi bới nhưng người trên người nàng một lòng kiên định, hắn như muốn một mình chiếm lấy nàng làm của riêng, chỉ có ba bữa cơm là nghỉ ngơi một lát, sau khi ăn no, hắn đút nàng uống thuốc xong lại tiếp tục.
Như thế suốt ba ngày, thị vệ và cung nữ trong Hợp Hoan Điện như người câm yên phận làm việc của mình.
Nếu có người hỏi Lâm Huân bọn họ đều trả lời không biết.
Cuối cùng, ngay cả Lâm Huân cũng kiệt sức, hắn cảm giác mình như bị rút hết sức lực, nhìn những dấu vết dày đặc khác nhau trên cơ thể nàng, hắn cảm thấy hơi có cảm giác thành tựu.
Hắn nhìn dải lụa đỏ che mắt nàng đã ướt hết, cuối cùng vẫn mềm lòng, hắn cởi trói cho nàng rồi ôm nàng vào trong ngực.
Hắn vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi của nàng, để lộ ra một gương mặt nhỏ nhắn và thanh tú.
Trên hàng mi vừa dài vừa cong còn đọng vài giọt nước mắt, hơi thở của nàng nặng nề như một con mèo nhỏ ham ngủ.
Nàng vô thức chui vào trong ngực hắn, một khối rất mềm mại.
Hắn chỉ cảm thấy trái tim trong nháy mắt bị lấp đầy, cúi đầu xuống hôn nàng, cẩn thận hôn lên từng chỗ trên gương mặt nàng.
“Giảo Giảo, đừng trách ta.
Nếu lại mất đi nàng một lần nữa, ta sẽ xuống địa ngục mất.”
…
Sau khi mang Mạnh Diệc Hoan đang say xỉn từ chỗ Triệu Triết trở về, Thấu Mặc vốn phải bẩm báo với Lâm Huân, để hắn trừng trị thế tử Lăng Vương không biết trời cao đất dày kia một trận.
Nào biết rằng Hợp Hoan Điện đã có thủ vệ kín kẽ, ngay cả hắn cũng không thể nào vào được.
Qua ba ngày, Diệp Quý Thần và Hoắc Nhiên đã tới bái kiến rất nhiều lần, nhưng Vương gia nhà hắn vẫn đóng cửa không ra.
Thấu Mặc sợ Lâm Huân bởi vì tìm lại được thứ đã mất đi mà không có chừng mực, đang định xông vào Hợp Hoan Điện, cuối cùng Lâm Huân cũng ra ngoài.
Chẳng qua cả người trông có vẻ như được quét sạch vẻ u ám trong quá khứ, thần thanh khí sảng, giống như sư tử vừa đoạt lại được đỉnh núi của mình, uy phong lẫm liệt.
“Vương gia…” Thấu Mặc hơi ấm ức gọi một tiếng.
Lâm Huân nhìn hắn nói: “Không phải ta đề phòng ngươi.
Ninh Khê cũng ở trong thành Dương Châu, chính là tòa nhà lần trước chúng ta tới.”
Thấu Mặc sững sờ một lúc, ngay sau đó hiểu được ý của hắn: “Thuộc hạ…”
“Đi đi.” Lâm Huân phất phất tay, Thấu Mặc xoay người chạy ra ngoài.
Rốt cuộc Diệp Quý Thần có thể gặp được Lâm Huân, hắn cảm thấy Lâm Huân hình như có gì đó hơi khác, nhưng lại không tiện hỏi kỹ, bèn đưa đồ hắn mang về được trình cho Lâm Huân xem: “Vương Tán lợi dụng chức vụ sắp xếp không ít người vào Súy ti[*] ở các lộ, còn ông ta đứng giữa kiếm tiền đút túi riêng, bán quan bán tước.
Nhưng dựa vào chuyện này chỉ có thể khiến Vương Tán lao đao chứ chưa đủ để lật đổ Tần Vương.”
[*] 帥司 - Súy ti: Một chức quan thuộc Quan chế địa phương thời Tống (960 - 1279).
“Tần Vương này chỉ vì cái trước mắt, chẳng lẽ không có sơ hở gì sao?” Lâm Huân nhìn công văn Diệp Quý Thần trình lên nói.
“Lần này điện hạ xuống phía nam tuần tra, tất nhiên đã khiến Tần Vương đứng ngồi không yên.
Nếu chúng ta thả tin tức giả đến kinh thành, chưa biết chừng Tần Vương sẽ bí quá hoá liều… Nhưng phương pháp này cũng có chút nguy hiểm.” Diệp Quý Thần thật cẩn thận nói.
Lâm Huân nhìn hắn một cái, ngoài ý muốn tỏ vẻ tán đồng: “Thì sao? Cứ theo ý ngươi nói đi làm đi.”
Diệp Quý Thần gật đầu: “Mặt khác, về chuyện thu mua lương thực trong thanh Dương Châu, điện hạ định xử lý thế nào? Tôn đại nhân đã tới hành cung hỏi hai lần rồi, thần e rằng không thể trì hoãn được nữa.”
“Việc này ta sẽ xử lý.
Đợi tầm muộn một chút, ta mang ngươi đi gặp một người.”
Diệp Quý Thần kỳ lạ nhìn Lâm Huân, chỉ cảm thấy hôm nay tâm trạng của Vương gia có vẻ tốt hơn bình thường.
Chẳng lẽ có liên quan đến nữ tử Vương gia đưa về kia? Mấy năm nay, dù cho nhóm quan viên có đưa tới nữ tử mỹ mạo như thế nào, Vương gia cũng chưa từng để ý.
Hay thành Dương Châu này là nơi mỹ nhân tụ tập, thế nên khiến Vương gia tìm được người vừa ý rồi sao?
Mấy ngày nay Lâm Huân còn rất nhiều công vụ đọng lại phải xử lý, có cung nữ chạy tới hỏi hắn nên xử lý nha hoàn nhốt ở thiên điện kia như thế nào.
Hắn suy nghĩ một lát, kêu cung nữ đưa nha hoàn kia đến Hợp Hoan Điện.
Lưu Ly bị áp giải đến Hợp Hoan Điện, cả mặt nàng ấy đầy không tình nguyện.
Nàng ấy rất lo lắng cho phu nhân, không biết phu nhân đã bị bắt chưa hay là đã cùng trốn thoát với Ninh Khê tỷ tỷ rồi.
Đến khi tới trước cửa phòng, cung nữ cởi dây thừng trên người nàng ấy ra, đẩy nàng ấy vào trong, sau đó đóng cửa lại.
Căn phòng này rất lớn, bày biện tinh xảo đầy đủ tiện nghi, nói là một cung điện cũng không quá.
Lưu Ly nghi hoặc đi đến trước giường lớn hoa lệ, nhìn đến trên giường có một người đang nằm, chôn người trong chăn gấm, tóc đen che khuất mặt.
Lưu Ly ngửi được hương vị quen thuộc, đưa tay vén nhẹ mái tóc của người trên giường ra, kinh ngạc hô lên: “Phu nhân!”
Khởi La rất mệt, cả người rã rời, như bị người ta tháo ra rồi lắp lại.
Nàng không ngờ lúc nam nhân này ngang ngược lên lại không kiềm chế được như vậy.
Trước đây hắn thật đúng là yêu quý thân thể của nàng, không ngờ vì bệnh của nàng mà nhẫn nhịn không chạm vào nàng lâu như vậy.
Nàng cảm giác có ai đó đang lay mình, mệt mỏi mở to mắt, nhìn thấy đôi mắt to tròn của Lưu Ly chứa đầy nước mắt, không nhịn được cười nói: “Nha đầu ngốc, ta không có việc gì.”
Lưu Ly hít hít mũi, đỡ Khởi La ngồi dậy.
Chăn từ đầu vai của nàng trượt xuống, trên người nàng che kín rậm rạp dấu vết, trông mà ghê người.
Lưu Ly hung hăng nói: “Có phải Hoàng tử xấu xa kia bắt nạt người hay không?!”
Khởi La giơ cánh tay của mình lên nhìn, thật đúng là không có chỗ nào lành lặn.
Nhưng trên người hắn cũng chẳng khá hơn là bao nhiêu, vào lúc chiến đấu kịch liệt bị nàng hết cắn lại gặm lại cào.
Thế này xem như bắt nạt sao? Nàng nhàn nhạt cười một tiếng, lúc được hắn yêu thương rõ ràng nàng cũng rất hưởng thụ.
Chẳng qua là có hơi túng dục quá độ, khiến hạ thân bây giờ vừa đau vừa sưng, động tác mạnh một chút thôi cũng phải xuýt xoa hồi lâu.
“Lưu Ly, rót giúp ta chén nước.” Khởi La uể oải nói.
Lưu Ly vội vàng đi rót một ly, Khởi La uống một hơi hết sạch, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, lại muốn một ly nữa.
Lưu Ly thấy vẻ tiều tụy của nàng không khỏi đau lòng, nhỏ giọng nói: “Phu nhân, chúng ta nghĩ cách chạy trốn đi.”
Khởi La đè lại tay nàng ấy, cảnh cáo nói: “Bỏ ngay cái suy nghĩ này đi, chúng ta không trốn thoát được đâu.” Nàng nhớ tới biểu cảm và giọng điệu lúc hắn nói nếu nàng dám trốn, hắn sẽ không bỏ qua cho nhóm người Ninh Khê lại cảm thấy da đầu tê dại từng trận.
Nàng thật sự không đủ dũng khí thách thức điểm mấu chốt của hắn.
Lưu Ly khó hiểu nhìn nàng, kể từ khi đi theo phu nhân tới nay, nàng ấy hiếm khi thấy phu nhân sợ ai.
Khởi La véo nhẹ gương mặt tròn tròn của Lưu Ly: “Em có biết hắn là ai không?”
Lưu Ly lắc đầu, nàng ấy chỉ biết người kia là một Vương gia, lại còn là một Vương gia xấu tính.
Ngày hôm ấy người kia còn một chưởng đánh chết con ngựa kéo xe của bọn họ, phu xe và nàng ấy đều bị bắt lại, rồi bị chia ra nhốt ở hai nơi khác nhau.
“Hắn là Yến Vương.”
Lưu Ly che miệng lại.
Nàng ấy có thể không biết những Hoàng tử khác, nhưng nàng ấy không có khả năng không biết Yến Vương.
Người kể chuyện trên đường phố nói nhiều nhất là chuyện của Yến Vương.
Trước kia Yến Vương chính là Dũng Quan hầu, chinh phạt sa trường, khí thế mạnh mẽ không thể ngăn cản.
Hơn hai năm rưỡi trước, tại quê nàng ấy xảy ra lũ lụt, mấy chục ngàn người gặp tai họa, người nhà đều chết đuối hết.
Nàng đi theo người trong thôn lưu lạc đến Giang Nam, nếu không có Yến Vương nhất quyết bỏ ngoài tai lời kháng nghị của nhiều người, mở kho thóc phân phát lương thực, còn cho dựng nơi ở tạm thời cho nạn dân, thì những người như bọn họ còn không biết sẽ chết thêm bao nhiêu người nữa đâu.
Cho nên, xét từ góc độ nào đó, Yến Vương là ân nhân của nàng ấy, nàng ấy cũng rất cảm kích Yến Vương.
Nhưng mà sao ngài ấy có thể đối xử với phu nhân như vậy chứ?
“Ngươi sai người mang cho ta chút nước ấm tới đây, ta muốn đi tịnh thất ngâm mình một chút.” Khởi La nói xong, thật sự là không còn chút sức lực nào nên lại nằm xuống.
Lưu Ly ngoan ngoãn làm theo, sai người mang nước nóng đổ vào bồn gỗ trong tịnh thất.
Những cung nữ kia nơm nớp lo sợ bắt đầu hầu hạ, không dám có chút chậm trễ.
Khởi La tắm gội xong, đổi một bộ quần áo thoải mái mát mẻ, đáng tiếc không thể ngồi, chỉ có thể nằm ở trên giường.
Nàng tiện tay lấy một quyển sách ra đọc, không giống người đang bị giam lỏng chút nào.
Lưu Ly giúp thu dọn giường đệm lại một lần nữa, nàng ấy quỳ xuống trước mặt Khởi La, giúp nàng xoa bóp chân tay.
Khởi La kéo Lưu Ly dậy: “Ngươi đi luyện chữ đi, ta không sao đâu.”
Lúc Lâm Huân bước vào, hắn nhìn thấy Khởi La nằm ở trên giường, tay chống đầu, giống như ngủ rồi.
Mà Lưu Ly đang cầm bút luyện chữ, nhìn thấy Lâm Huân tiến vào, vội vàng đứng lên.
Nàng ấy sợ hãi nhìn Khởi La, lại nhìn hắn.
Lâm Huân giơ tay đến bên miệng làm động tác im lặng, cởi áo choàng trên người xuống rồi nhẹ nhàng khoác lên người Khởi La.
Thấy Lưu Ly đứng đó bất động, Lâm Huân nhìn nàng ấy một cái.
Lúc này Lưu Ly mới miễn cưỡng đi ra ngoài.
Lâm Huân đi rửa tay, ngồi xuống bên chân Khởi La, từ tay áo lấy ra một bình thuốc.
Vừa rồi hắn ở chỗ Thái y hỏi thuốc, ậm ừ nửa ngày, may mắn Thái y ngộ tính cao, thế nên đã đưa bình thuốc này cho hắn, nói rằng bôi vào chỗ đó có thể giảm đau tiêu sưng.
Hắn chà xát hai tay vào nhau, sau khi hai tay ấm lên, lúc này mới đổ thuốc vào lòng bàn tay, chậm rãi với vào váy nàng xoa bóp.
Khởi La chỉ cảm thấy nửa thân dưới lúc lạnh lúc nóng, nàng mở bừng mắt, hỏi: “Chàng làm gì vậy…”
Lâm Huân không trả lời nàng, thấy thuốc cũng gần được rồi bèn kéo tiết khố của nàng lên.
Người hắn hơi nóng, miệng khô lưỡi khô, không muốn dựa vào gần nàng quá.
Hắn đứng dậy đặt bình thuốc lên bàn, đưa lưng về phía nàng nói: “Bổn vương muốn mua số lương thực trong tay nàng.
Ra giá đi.” Dáng vẻ việc công xử theo phép công.
Khởi La kéo váy lại rồi ngồi dậy, khóe miệng nàng khẽ cong: “Yến Vương điện hạ muốn mua cũng có thể, nhưng ta không cần tiền.”
Lâm Huân hơi hơi nghiêng đầu xem nàng: “Vậy nàng muốn gì?”
“Ta muốn tự do.” Khởi La cười khẽ..