Khởi La thay cho Lâm Huân một bộ trường bào tay áo hẹp bằng vải thô của gia đình bình thường, lại làm một hàng râu dán lên mép hắn.
Lâm Huân nhìn mình trong gương, hỏi: “Sao lại phải dán râu?”
Khởi La cũng dán râu cho mình, nâng cằm Lâm Huân lên nhìn kỹ, giọng nói hơi khàn: “Bởi vì dung mạo của tiểu gia chàng quá tuấn tú, không muốn để cô nương khác nhớ thương.”
Lâm Huân bị nàng chọc cười, trực tiếp bế nàng lên chống trên cửa.
Khởi La cao hơn hắn một chút, cúi đầu nhìn hắn.
Ánh nắng trong đôi mắt hắn rực rỡ lưu chuyển, đường nét trên khuôn mặt nam nhân cương nghị như núi.
Nữ nhân dung mạo xinh đẹp như hoa, râu trên môi lại có vẻ đột ngột buồn cười.
Hai người gần trong gang tấc lẳng lặng đối mặt, nàng bỗng nhiên ôm cổ hắn, cúi đầu chạm vào môi hắn, nhẹ nhàng nhàn nhạt, tựa như đang thưởng thức một bình rượu ngon.
Bàn tay hắn ôm nàng đột nhiên siết chặt.
Một tiếng “Rầm” vang trầm, là tiếng đồ đạc rơi xuống đất.
Ninh Khê thay quần áo xong, vốn dĩ bưng túi thơm và ngọc bội vào, muốn để hai người chọn lựa, thấy tình hình trong phòng, nàng ấy cuống quýt xoay người một cái, lại va vào Thấu Mặc đang đi vào.
Khởi La vịn bờ vai Lâm Huân, cúi đầu xấu hổ muốn hắn thả mình xuống, Lâm Huân làm theo, lại đỡ cây trâm trên búi tóc của Khởi La, thấp giọng nói: “Gần đây phu nhân rất thích chủ động hôn ta, nhỉ?”
Khởi La ngẩng đầu lườm hắn một cái rồi đi ra ngoài trước.
Hôm nay trên đường có tụ họp, vô cùng đông vui, không chỉ có bên đường bày biện sạp hàng bán ngọc đẹp, dòng người như nước thủy triều, hơn nữa còn có các hoạt động dạo phố.
Nghe nói là ngày mời thần của miếu Nguyệt Lão linh nghiệm nhất trong kinh thành, người coi miếu cố ý dùng tiền mời người đến chúc mừng.
Khởi La ở bên đường mua đồ, Lâm Huân đi theo phía sau trả tiền, Thấu Mặc phụ trách xách.
Đầu tiên là xếp hàng trước sạp hàng bán đồ chơi làm bằng đường, trước sau đều là trẻ con, nàng không dễ gì mới mua được, ăn hai miếng rồi nhét cho hắn.
Sau đó nhìn thấy một tiểu cô nương đang bán khăn tay, thế là nàng mua hết, nhưng cách chế tác này thật sự chẳng ra sao cả.
Có điều không lâu sau, trong tay Thấu Mặc toàn là đồ, chỉ có thể gọi hai thị vệ đến đưa về phủ trước.
Chờ đến khi Thấu Mặc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm thì nói với Ninh Khê: “Muội nhìn phu nhân xem, giống như chim trong lồng được thả ra vậy.
Ta có nên bẩm báo Hầu gia khuyên can một chút không? Còn mua tiếp nữa thì cả con đường đều sắp chuyển về nhà rồi.”
“Phu nhân hiếm khi vui vẻ như vậy, huynh cũng đừng đi qua làm mất hứng.
Chẳng lẽ còn sợ mua cho Hầu gia nghèo luôn?” Ninh Khê cười nói.
Khởi La kéo Lâm Huân đi vào miếu Nguyệt Lão, bên trong đó quả nhiên vô cùng đông đúc.
Dưới cây hòe trước miếu cũng đầy người, trên cây hòe treo rất nhiều lụa đỏ, còn treo chuông lục lạc bạc, gió thổi qua đều vang tiếng trong veo.
Khởi La chạy đến dưới gốc cây, nhìn thấy bên cạnh có một đôi nam nữ đi vào miếu mua lụa đỏ, cẩn thận viết nguyện vọng, sau đó ném lên trên cây.
“Nàng cũng muốn viết à?” Lâm Huân cúi đầu hỏi.
Khởi La hưng phấn gật đầu.
Lâm Huân quay đầu dặn dò Thấu Mặc đi vào trong miếu mua hai sợi lụa đỏ, lại lấy bút ra từ bên cạnh đưa cho Khởi La.
Khởi La suy nghĩ, cố ý đi xa một chút rồi nâng bút viết: Nguyện Quân Thực bình an khỏe mạnh.
Sau khi nàng viết xong thì để lụa đỏ sau lưng, đi đến chỗ Lâm Huân vụng trộm nhìn thoáng qua, thấy hắn viết là “Ta cầu quốc thái dân an”, trong lòng nàng cảm thấy rất khó chịu.
Nào có ai viết lời như vậy trong miếu Nguyệt Lão chứ? Thật sự là nam nhân không hiểu phong tình mà!
Nàng quay về dưới cây, thành kính ném lụa đỏ lên trên, nhưng ném hồi lâu cũng không dính lên cây được, nàng ném đến mức thở hồng hộc.
Lâm Huân viết lụa đỏ xong, thấy Khởi La ở bên kia tốn sức ném thì đi qua giúp nàng, Khởi La không kịp ngăn cản, để cho hắn nhìn thấy chữ trên lụa đỏ, nàng ngượng ngùng quay đầu qua chỗ khác.
Lâm Huân cười, đưa tay nhẹ nhàng ném đi, lụa đỏ kia lập tức dính lên.
Hắn chỉ vào trán của nàng: “Còn không cầu nguyện, không sợ mất linh à?”
Khởi La mở miệng ngạc nhiên, vội vàng chắp tay trước ngực, thành kính cầu khẩn.
Lâm Huân nhân lúc nàng nhắm mắt mà ném lụa đỏ trong tay đến nơi cao nhất, xung quanh kinh ngạc kêu lên, chỉ thấy lụa đỏ rũ xuống từ trên chạc cây cao nhất, chữ viết trên đó mạnh mẽ có lực: Chỉ nguyện ta và ái thê Giảo Giảo bạc đầu đến già.
Lâm Huân nhìn người trước mắt rồi cũng mỉm cười nhắm mắt, chắp tay trước ngực.
Chỉ có Thấu Mặc ở bên cạnh ai oán ném lụa đỏ.
Hắn cũng muốn viết nguyện vọng của mình mà, dựa vào đâu mà bị chủ tử ra lệnh ném cái thứ viết quốc thái dân an này chứ!
Ninh Khê ở bên cạnh nhìn mà cười không ngừng, nàng ấy cũng lặng lẽ ném lụa đỏ lên cây, yên lặng cầu nguyện trong lòng: Nguyện tiểu thư cả đời bình an.
Đi ra từ miếu Nguyệt Lão, đám người đều có chút đói bụng nên đi vào trong quán rượu gọi một bàn đồ ăn.
Phòng riêng ở lầu hai đều đã đầy, bọn họ chỉ có thể ngồi trong đại đường, đại đường cũng hết chỗ, tiếng người ầm ĩ.
Lâm Huân lau đũa rồi đưa cho Khởi La, Khởi La nói một tiếng cảm ơn, nghe thấy người của bàn bên cạnh gần đó nói: “Các ngươi nghe nói chưa? Lương viện mà gần đây Thái tử cưới ấy, hóa ra là con dâu trưởng của phủ Quốc công đó.”
“Suỵt, chuyện của nhà đế vương, ngươi cũng dám ngông cuồng nghị luận nhiều à?”
“Sợ gì, chẳng lẽ Thái tử còn tới như thế này? Ta nói với các ngươi nè, các ngươi biết vì sao Lương viện kia phải tái giá với Thái tử không? Bởi vì trưởng tử của Tĩnh Quốc công, phương diện đó không được!”
Người của bàn đó đều cười vang, Khởi La nắm nắm đấm động một cái, bị Lâm Huân đè lại.
Lại nghe bên kia nói: “Chuyện này đều truyền khắp Kinh Thành rồi, chỉ sợ Tĩnh Quốc công cũng mất thể diện theo luôn rồi.
Ôi, phủ Tĩnh Quốc công này thật sự là không như trước nữa, đại Trưởng Công chúa bệnh nặng, chủ mẫu bị điên, trưởng tử lại xảy ra chuyện như vậy… Chậc chậc, nhớ năm đó nhà họ nở mày nở mặt tới mức nào.”
Khởi La bỗng nhiên không còn khẩu vị, không biết đầu đường cuối ngõ đều đã truyền thành như vậy, phủ Quốc công có nghe được tiếng gió hay không.
Trong lòng nàng bất an, đang muốn phái người về nhà xem sao, lại có thị vệ chạy từ ngoài cửa vào, nói một hồi bên tai Lâm Huân.
Lâm Huân nhắm mắt lại, nhìn về phía Khởi La, giơ tay lên để thị vệ lui xuống.
“Sao vậy?” Trực giác của Khởi La thấy không tốt, nàng theo bản năng nắm lấy tay Lâm Huân.
Lâm Huân nắm chặt tay nàng: “Nàng phải bình tĩnh một chút.
Huynh trưởng của nàng tự tử, tổ mẫu nàng không chống đỡ được, đã qua đời rồi.”
Khởi La đứng bật dậy, đi thẳng ra bên ngoài, Lâm Huân vội vàng đuổi theo, quay đầu dặn dò Thấu Mặc chuẩn bị xe ngựa.
Còn chưa tới phủ Quốc công là đã nghe thấy tiếng khóc ở bên trong, hạ nhân đang treo lụa trắng dùng cho tang lễ ở ngoài cửa.
Khởi La không chờ nổi xe ngựa dừng hẳn, nàng nhảy xuống xe, Lâm Huân sợ hãi kêu lên, nhìn nàng bất chấp mà xông vào trong.
Trong vòng một ngày mất đi hai người, toàn bộ phủ Quốc công đều bị sự bi thương to lớn bao phủ.
Lâm Huân đi đến viện của Chu Cảnh Nghiêu, Khởi La đi đến Tùng Hạc Uyển trước.
Phu thê Chu Minh Ngọc ngồi trong nhà, Trương ma ma nén nước mắt thay áo liệm cho Trưởng Công chúa, lại chải đầu, bà ấy đấm ngực khóc ròng: “Thân thể của Ccông chúa vốn dĩ đã tốt lên rất nhiều, đâu có nghĩ đến đại công tử… Ôi, Công chúa à!”
Khởi La đi đến trước giường dập đầu với Trưởng Công chúa, lại an ủi Trương ma ma vài câu, nhìn Chu Minh Ngọc và Quách Nhã Tâm ở bên cạnh khóc đến thương tâm, nàng hỏi: “Sao đại ca lại ngốc như vậy?”
Quách Nhã Tâm thở dài: “Từ sau khi hòa ly, Cảnh Nghiêu vẫn luôn không vui, cả ngày tự giam mình trong phòng.
Trước kia chúng ta nghĩ qua một khoảng thời gian là tốt thôi, nhưng đêm qua nó không động vào đồ ăn mà hạ nhân đưa đến ngoài cửa phòng.
Buổi sáng gõ cửa cũng không có ai đáp lại, chúng ta phá cửa vào mới nhìn thấy nó treo cổ tự tử, để lại một bức di thư cho đại bá phụ con, nói không chịu được nỗi nhục trên đời này nữa.
Chúng ta mới biết được nó có bệnh đó… Mẫu thân nghe nói đại ca con mất, hít thở không thông, cũng đi rồi.”
Khởi La không nghĩ tới lời những người kia nói trong quán rượu lại là thật.
Nhưng mà đến cả mẹ cũng không biết chuyện, sao lại truyền đến đầu đường cuối ngõ, mọi người đều biết chứ? Chuyện này chỉ sợ Triệu gia không thoát khỏi trách nhiệm.
“Đại bá phụ đâu? Ông ấy thế nào rồi?” Khởi La lại hỏi.
Chu Minh Ngọc lắc đầu nói: “Đại bá phụ của con không chịu nổi đả kích, ngất đi ngay tại chỗ.
Đại bá mẫu của con đang chăm sóc cho ông ấy.
Giảo Giảo, sao con lại ăn mặc như vậy?”
“Con… hôm nay ra ngoài, để tiện làm việc.
Con đến chỗ đại ca xem sao.” Khởi La hành lễ rồi đi ra khỏi Tùng Hạc Uyển, nhìn bên hồ ngày xưa, đã không còn bóng dáng của tiên hạc, hoang vắng lạnh lẽo, tựa như tổ mẫu và đại ca đã theo hạc về Tây Thiên rồi.
Tại nơi ở của Chu Cảnh Nghiêu, Chu Cảnh Vũ và Vu Văn Chi đang bận rộn trong ngoài.
Chu Cảnh Thuấn đang đi làm, Mai Ánh Tú phải chăm sóc cho Dương Diệu Âm, Lâm Thục Dao và Diệp Dung nghe tin vốn muốn tới hỗ trợ, Chu Cảnh Vũ lại không muốn bọn họ mượn gió bẻ măng, còn đuổi bọn họ ra ngoài.
Lâm Thục Dao cười lạnh một tiếng rồi trực tiếp rời đi, Vinh Hoa cũng khuyên Diệp Dung nói: “Di nương, chúng ta cũng về đi.
Tiểu công tử đang cần người chăm sóc, đừng đến tự chuốc họa vào thân nữa.
Tứ công tử vốn dĩ chướng mắt chúng ta.”
“Bây giờ tình cảnh phủ Quốc công như vậy, đang là lúc trên dưới cả nhà phải đoàn kết một lòng, ta không cho phép ngươi nói như vậy!” Diệp Dung mắng một tiếng, nhớ tới khi Diệp gia xảy ra chuyện, bản thân mình cảm thấy như long trời lở đất như vậy, trong lòng ngược lại có vài phần đồng cảm với Chu Cảnh Vũ.
Khi Lâm Huân đến là đã thấy một mình Diệp Dung ngồi trong viện, cửa lớn trên bậc thang đóng chặt.
Hắn đi qua hành lễ, Diệp Dung vội vàng đứng dậy: “Hầu gia tới rồi.”
“Ta cùng Khởi La về, nàng ấy đến Tùng Hạc Uyển rồi, muốn ta qua đây trước xem có chỗ nào cần hỗ trợ không.
Bây giờ xem ra cũng không cần.” Lâm Huân nói có ý riêng.
“Khởi La cũng về rồi? Nhân thủ trong phủ chúng ta đủ mà.” Diệp Dung vừa dứt lời, Chu Thành Bích đã từ bên ngoài chạy vội vào, cũng không để ý tới người trong viện, chạy lên bậc thang gõ cửa thật mạnh.
Sau khi cửa mở ra, bên trong truyền ra tiếng khóc rung trời của nàng ta.
Tiếng khóc bi thương, làm kinh động đến đàn chim đang nghỉ ngơi trong rừng khiến chúng bay mất, mây trắng vạn dặm trên bầu trời cũng tăng thêm một màu bi ai.
Sau khi Chu Minh Kỳ tỉnh lại thì được Lý thị hầu hạ xuống giường, nghe nói người đều đã quay về hết rồi, ông ấy để Tứ Bình triệu tập tất cả đến Giám Minh Đường.
Khởi La ngồi xổm trước mặt Chu Minh Ngọc và Quách Nhã Tâm, nắm tay bọn họ nói chuyện, kiên nhẫn lại dịu dàng.
Lâm Huân ngồi bên cạnh nhìn nàng, tuy rằng không biết vì sao hôm nay hắn mặc quần áo vải thô trên người nhưng vẫn khó nén sự phong thần tuấn lãng, trong mắt là muôn vàn nhu tình.
Chu Huệ Lan và Chu Thành Bích ngồi đối diện hắn đều nhìn thấy.
Khởi La là cô nương duy nhất trong nhà cùng trượng phu quay về, mà Lâm Huân đường đường là Dũng Quan hầu, chức quan ngũ phẩm, Quách Doãn Chi và Vương Thiệu Thành đều không có công danh trên người, hạ nhân đều đã sớm bàn tán rồi.
Hốc mắt Chu Thành Bích đỏ bừng, nàng ta bỗng nhiên chạy đến bên cạnh Khởi La đẩy nàng một cái, Khởi La ngã ngồi trên mặt đất.
“Ngươi làm gì vậy!” Lâm Huân cúi người đỡ Khởi La dậy, bảo vệ trong ngực, lạnh lùng nhìn về phía Chu Thành Bích.
Khởi La hỏi Chu Thành Bích: “Ngũ tỷ có ý gì đây?”
Bây giờ Chu Thành Bích đang ở trong nỗi niềm bi phẫn to lớn, cũng không chú ý được nhiều như vậy, nàng ta nói với mọi người: “Ta có ý gì à? Vì sao đại ca tự sát, ở đây không có ai biết rõ hơn nó nhỉ? Triệu Dục gả đến Đông cung, tranh sủng với Thái tử phi, nó giúp đỡ Thái tử phi chèn ép Triệu Dục, Triệu Dục ghim hận trong lòng, lại không động vào đó được nên trả thù phủ Quốc Công chúng ta, trả thù đại ca! Nha hoàn bên cạnh đại ca nói, đại ca nghe được lời đồn đãi vớ vẩn bên ngoài, nhất thời nghĩ quẩn trong lòng nên mới tự sát, đây đều là do nó làm hại! Chu Khởi La, yêu tinh hại người nhà ngươi, cái nhà này không chào đón ngươi!”
Sắc mặt Chu Minh Ngọc khẽ thay đổi, Quách Nhã Tâm đứng dậy nói: “A Bích, chúng ta đều biết con khổ sở trong lòng, nhưng trong lòng chúng ta nào có dễ chịu? Trong nhà xảy ra chuyện như vậy, cần phải làm thế nào để xử lý hậu sự của Cảnh Nghiêu và mẫu thân cho thoả đáng.
Con chỉ trích Giảo Giảo lung tung như vậy có ích lợi gì đâu?”
“Ta chỉ trích lung tung? Chuyện của đại ca vô cùng bí ẩn, ngay cả thẩm mẫu người cũng không biết nhỉ? Nhưng bây giờ đầu đường cuối ngõ đều truyền khắp rồi, đang xem chuyện cười nhà chúng ta đấy! Việc này ngoại trừ Triệu Dục thì còn có thể có người khác nói lung tung à? Vì sao nàng ta sớm không nói muộn không nói, cố tình nói ra vào lúc này?” Chu Thành Bích không hề yếu thế mà nói.
Khởi La cúi đầu trầm mặc, Chu Thành Bích nói như vậy, nàng bỗng nhiên nhớ tới ánh mắt mang ý tứ sâu xa của Triệu Dục khi gặp nàng ở Đông Cung.
Nhưng khi ấy nàng cũng không biết chuyện của đại ca… Lâm Huân nhìn vẻ mặt nàng, biết nàng bị Chu Thành Bích nói đến dao động, sợ nàng luẩn quẩn trong lòng, hắn nói với Chu Thành Bích: “Câm miệng!”
“Ta câm miệng? Đây là phủ Quốc công, cho dù Dũng Quan hầu ngươi ở đây thì có tư cách gì bảo ta câm miệng? Làm sao, chẳng lẽ ngươi còn dám đánh ta?” Không biết Chu Thành Bích lấy can đảm từ đâu ra, nàng ta không sợ chết mà đi về phía trước một bước, ngẩng đầu.
Lâm Huân chưa từng bị người ta khiêu khích như thế, cả người đầy sát khí tựa như lưỡi dao sắc bén: “Ngươi cho rằng ta không dám à?” Khởi La ôm lấy hắn, ngẩng đầu kêu lên: “Quân Thực!”
“Tới đi, bọn họ đều sợ ngươi nhưng ta thì không đâu!” Chu Thành Bích điên cuồng hét lên.
Vu Văn Chi vội vàng đi tới kéo nàng ta, nhưng làm thế nào nàng ta cũng không chịu đi.
Lúc này, ngoài cửa vang lên một tiếng trách cứ: “A Bích, con làm loạn đủ chưa!”
Mọi người nhìn theo tiếng, Chu Minh Kỳ vịn Lý thị đi vào, chỉ vào Chu Thành Bích nói: “Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, con còn ở đây gây rối! Lui xuống cho ta!”
“Cha!” Chu Thành Bích giậm chân nói.
“Con còn nhận người cha này thì qua bên cạnh ngồi xuống!” Chu Minh Kỳ nói xong thì nặng nề ho khan hai tiếng, Lý thị giúp ông ấy vỗ ngực thuận khí, không khỏi nói: “Ngũ tiểu thư bớt tranh cãi đi.
Thân thể Quốc Công gia yếu ớt, không thể chịu kích thích nữa.”
“Đây là chuyện của nhà chúng ta, một người ngoài như ngươi thì có tư cách gì lên tiếng!” Chu Thành Bích nhìn thấy Lý thị thì chỉ cảm thấy càng chướng mắt: “Cha, cái nhà này bây giờ đều thành cái dạng gì rồi!”
Chu Minh Kỳ đẩy Lý thị ra, tiến lên vài bước, hung hăng tát Chu Thành Bích một cái.
Âm thanh đó cực kỳ vang dội, làm mọi người trong sảnh đều sửng sốt.
Chu Thành Bích che mặt, nước mắt trong nháy mắt trào ra, khóc lóc chạy ra ngoài.
Vu Văn Chi đứng dậy nói: “Con dâu đi ra ngoài xem sao.”
Chu Minh Kỳ cũng không phản đối, đi thẳng đến vị trí chủ tọa ngồi xuống, sắc mặt trắng bệch, tựa như đã già đi vài tuổi.
Trong lòng bình tĩnh lại một lúc, ông ấy mới thở một hơi thật dài nói: “Bảy ngày sau, ta sẽ đưa linh cữu của mẫu thân và Cảnh Nghiêu về quê an táng.”
Chu Minh Ngọc lập tức nói: “Đại ca, đệ và Nhã Tâm đi cùng huynh.”
Chu Minh Kỳ gật đầu, tựa như đã dùng toàn bộ sức lực để nói chuyện: “Sau khi chúng ta đi, chuyện trong nhà giao cho ba di nương quản lý.
Các nàng nhất định phải an phận thủ thường, đoàn kết một lòng, đừng gây ra thêm phiền toái gì cho cái nhà này nữa.”
“Vâng.” Mọi người cùng đáp lời.
***
Triệu Quang Trung đi vào phủ, cởi áo choàng trên người ra giao cho nha hoàn rồi đi vào trong vườn hoa, thấy mẫu thân Vu thị dẫn theo Triệu Nguyễn uống trà trong vườn hoa, ông ta bèn đi qua hành lễ.
Vu thị nâng tay, cười dùng tăm ghim một miếng bánh hạnh nhân cho Triệu Nguyễn, Triệu Nguyễn ngoan ngoãn nhận lấy rồi ăn.
“Mẫu thân, con trai có chuyện muốn nói với người.” Triệu Quang Trung nhìn Triệu Nguyễn, Vu thị bèn bảo nha hoàn đưa bà ta xuống.
“Con thấy có phải nó khá hơn nhiều rồi không?” Vu thị nhìn bóng lưng Triệu Nguyễn đi xa, trong mắt đầy sự trìu mến.
“Đúng vậy, dưới sự chăm sóc của mẫu thân, muội muội quả thật khá hơn nhiều rồi.” Triệu Quang Trung cũng không biết phải nói bắt đầu từ đâu: “Con trai vừa mới nhận được tin tức, Cảnh Nghiêu và Đại Trưởng Công chúa, hôm nay đều mất rồi.”
Một tiếng “lạch cạch" vang lên, cái ly trong tay Vu thị rơi xuống.
Bà ta túm lấy cánh tay Triệu Quang Trung, thấp giọng hỏi: “Con nói gì? Cảnh Nghiêu nó làm sao?”
Triệu Quang Trung khó khăn nói: “Tự sát rồi.”
Vu thị nghe xong thì nước mắt rơi xuống: “Đều tại con! Đều tại con bảo gả Dục Nhi gả cho nó, lại để chúng nó hoà ly, còn để Dục Nhi gả đến Đông cung.
Nó còn nhỏ tuổi như thế làm sao chịu được! Ta đã sớm nói rồi, ta đã sớm nói con làm như vậy sẽ bị báo ứng mà! Lần này người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, may mà A Nguyễn không tỉnh táo nữa, nếu không thì làm sao chịu được.”
Triệu Quang Trung đỡ Vu thị nói: “Mẫu thân, không phải là con trai tàn nhẫn, mà là Cảnh Nghiêu nó…” Triệu Quang Trung cảm thấy khó có thể mở miệng được, ông ta nói một phen bên tai Vu thị.
Vu thị sửng sốt, sau đó là lộ ra biểu cảm bi thương: “Đây là nghiệt gì vậy.
Con phải chuẩn bị, về tình về lý, bên chúng ta đều nên phái người qua đó phúng viếng.
Đúng rồi, đừng để muội muội con biết việc này.”
“Con trai hiểu rõ.
Chỉ sợ người của phủ Quốc công sẽ vì chuyện của Dục Nhi mà không cho chúng ta sắc mặt tốt.”
Vu thị không nói gì, chỉ vỗ vỗ bả vai Triệu Quang Trung rồi đứng dậy vịn nha hoàn rời đi..