Lăng Việt đưa Khổng Tư tới nhà hàng ăn tối.
Hắn vừa mua ô tô mới cho cô. Khổng Tư rất vui nhưng cũng hơi lo lång:
- Mấy ngày nữa nghỉ tết, em phải về Khổng gia.
- Ừ... Định về bao nhiêu ngày?
- Hàng năm về từ 28, mùng 5 mới đi.
Lăng Việt nhướn mày:
- Em chịu nổi không?
- Anh chịu nổi không?
- 6 ngày không thành vấn đề. Chỉ sợ em không chịu được.
Quả thực với Lăng Việt hiện tại, 6 ngày không thành vấn đề thật. Hắn có thể quay tay, cũng có thể nhịn suông vì bệnh của hắn đã ổn định, không khiêu khích sẽ không lên. Cô thì ngược lại, cứ 9 – 10 giờ đêm là ham muốn trỗi dậy hành hạ. Hôm nào Lăng Việt không có nhà, hôm đó cô phải dùng gậy rung để giải quyết.
Nhưng gậy cũng chỉ khiến cơ thể đỡ khó chịu, không giải quyết triệt để. Thành ra 6 ngày nghỉ tết sẽ trở thành kỳ nghỉ bực bội với cô.
Nếu Lăng Việt không đến, họ không hẹn gặp nhau ở đâu thì chắc cô không ổn.
Khổng Tư cúi đầu trầm ngâm.
Cô muốn thử xem giới hạn chịu đựng của mình đến đâu rồi. Cô không định yêu cầu Lăng Việt phải đến vào ngày này ngày nọ, xem hắn có tự giác lên kế hoạch không. Với bản tính ghen tuông điên cuồng, kiểu gì Lăng Việt
cũng tự sốt ruột, tự tìm mò đến đề phòng cô chịu không nổi mà phát sinh quan hệ ngoài ý muốn với đàn ông khác.
Vả lại hắn không tin Bá Hiên, Bá gia gần Khổng gia như vậy, hắn càng không thể thả nổi Khổng Tư.
Cô ngẩng lên, đang định hỏi lịch nghỉ tết của hắn thì ngạc nhiêu vì vẻ mặt Lăng Việt.
Hắn đang nhìn chằm chằm về phía cửa ra vào với ánh mắt rất khó tả. Có chút sửng sốt, không thể ngờ, khó xử, cũng có một thoáng đau đớn.
Khổng Tư thót tim, quay lại nhìn về hướng đó.
Cô thấy một người phụ nữ xinh đẹp rực rỡ, ba vòng bốc lửa dẫn theo một đứa bé khoảng 6 - 7 tuổi đang đi vào.
Người phụ nữ cũng trông thấy Lăng Việt, tiến về phía hắn với nụ cười vui vẻ, xúc động.
Lăng Việt không rời mắt khỏi người phụ một giây nào cho đến khi cô ta tiến đến gần bàn, mỉm cười với hắn:
- Lăng Việt, lâu rồi không gặp.
Nụ cười đong đầy tình cảm, giống như tình nhân bị cưỡng chế chia cắt lâu ngày.
Tim Khổng Tư thắt lại, sự sợ hãi trào lên, tay bất giác xiết chặt.
Lăng Việt chột dạ, liếc Khổng Tư một cái, thu lại vẻ ngỡ ngàng thất thế, cười gượng:
- Minh Ảnh... Về lúc nào?
- Em mới về nước tuần trước. Anh vẫn khoẻ chứ? Đây là...
- Khổng Tư... Vợ anh. - Lăng Việt cướp lời, giống như sợ Khổng Tư nói gì đó không phải.
Khổng Tư kinh ngạc, lòng ngũ vị tạp trần, nặn ra một nụ cười lịch sự.
- Chào chị.
Mặt Minh Ảnh tái đi, sự tự tin biến mất, thay vào đó là không ngờ:
- Anh lấy vợ lúc nào, sao không mời bọn em?
Ánh mắt Lăng Việt biến đổi rất vi diệu, có chút khó xử, tự diễu, cũng có
mấy phần trách móc. Hắn không trả lời, hỏi ngược:
con.
- Hai mẹ con đi với ai?
- Em cho Tiểu Vinh đi ăn thôi... Không có hẹn ai cả. Chào bác và cô đi
Đứa bé xinh xắn lập tức chào, giọng non nớt vô cùng đáng yêu.
-
Lăng Việt nhìn khuôn mặt nó, nụ cười dịu dàng đầy hoài niệm:
- Lớn quá rồi... Nếu không có hẹn, ngồi đây với bọn anh.
Minh Ảnh lập tức đồng ý, không cần nhìn sắc mặt Khổng Tư.
Lòng cô trào lên cảm giác khó chịu.
Lăng Việt hỏi thăm:
Mấy năm nay sống thế nào?
Cũng... bình thường. Diêu Thượng mất rồi, Diêu gia khiến em không
thoải mái nên em quyết định về nước.
- Diêu gia để em mang Tiểu Vinh theo?
- Họ nhiều con nhiều cháu, giữ Diêu Thượng chứ không giữ mẹ con em. – Minh Ánh cười buồn, trông rất đáng thương.
Sắc mặc Lăng Việt trầm xuống, giọng cũng dịu nhẹ khác thường khiến lòng cô nhộn nhạo bất an, ghen tức.
Lăng Việt hỏi mấy câu, Minh Ảnh trả lời chi tiết, Khổng Tư biết được người phụ nữ này là ai.
Chị ta là Điền Minh Ánh, người yêu cũ của Lăng Việt. Hơn 10 năm trước, Lăng Việt phát bệnh, làm tình quá nhiều khiến chị ta không chịu được, sợ hãi bỏ đi. Khổng Tư không hỏi kỹ nhưng thỉnh thoảng Lăng Việt sẽ tự nói ra vài chuyện.
Ví như Điền Minh Ánh dùng gần chục tỷ bạc của Lăng Việt chữa bệnh cho mẹ. Lúc bỏ đi không một lời từ biệt cũng không trả lại.
Ví như Điền Minh Ảnh bỏ đi hai năm thì xuất hiện trở lại, quặc với Diêu Thượng – là anh em tốt của Lăng Việt – trở thành tiểu tam phá hoại hạnh phúc gia đình anh ta, khiến vợ anh ta kiện ly hôn, mang con về nhà ngoại.
Ví như Điền Minh Ảnh cố chấp theo Diêu Thượng về Diêu gia, sinh cho anh ta một đứa con trai, cứ sống ở đó mà không được cưới vào cửa.
Nửa tháng trước, Lý Đường nói Diêu Thượng chết, hỏi Lăng Việt có đi viếng không. Lăng Việt không đi, sai Lý Đường đi.
Mới qua nửa tháng Điền Minh Ánh đã bỏ Diêu gia, mang theo con trai chạy về đây, chắc không sống nổi ở gia tộc lớn như đầm rồng hang hổ.
Lăng Việt nói Diêu Thượng là anh em tốt với mình nhưng nhiều năm không gặp, người ta chết cũng không đi viếng, xem chừng quan hệ giữa hai bên không tốt đến mức đó. Hoặc tốt nhưng bị thế lực khác nhòm ngó, chèn ép, không thể giữ liên lạc.
Giờ Điền Minh Ánh về nước, lập tức “vô tình” gặp lại Lăng Việt, với chiến tích “tiểu tam” lẫy lừng đánh bật chính thất, nếu ả có ý quay lại với Lăng Việt, Khổng Tư khó sống.
Cô ngồi một bên nghe Lăng Việt và Điền Minh Ánh trò chuyện dăm ba câu rời rạc về cuộc sống của ả mấy năm nay, lòng chua chát.
Ánh mắt Lăng Việt nhìn ả lẩn quất hoài niệm quá khứ, có đau lòng, có xót thương, có oán trách, có nuối tiếc...
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!