Bữa cơm, Lăng Việt và Lý Đường nói chuyện bằng tiếng nước ngoài, Khổng Tư và Bá Hiên rì rầm chém gió về việc ở công ty. Lăng Việt không tập trung, mắt toé lửa dữ tợn, ăn cũng không được bao nhiêu.
Khổng Tư và Bá Hiên ngược lại, ăn rất ngon miệng, buôn thả phanh
toàn những chuyện Lăng Việt nghe không hiểu.
Tâm trạng hắn càng lúc càng tệ, âm khí vờn quanh.
Lý Đường liếc xéo Bá Hiện mấy lần nhưng cậu giả vờ không thấy, cứ nhơn nhơn.
Lăng Việt quăng đũa xuống, đứng dậy trước.
Lúc này Khổng Tư mới hỏi Lý Đường:
- Anh ngủ lại đây?
- Phải. Mai đại ca phải đi sớm.
- Được... Chìa khoá này...
Cô đặt một chùm chìa khoá trước mặt Lý Đường.
Y nhướn mày không hiểu.
- Chìa khoá căn hộ bên cạnh. Tôi đặc biệt mua nó cho anh và Bá Hiến ngủ mỗi lần có việc đến đây chơi. Anh không cần ngủ dưới ô tô, Bá Hiến cũng không cần về sớm nữa.
Lý Đường bật cười, trong đáy mắt loé lên tia sang lạ, gật gù cầm chùm chìa khoá.
Nhà rất nhỏ, Lăng Việt ở phòng khách đương nhiên cũng nghe thấy, mắt đảo quanh châm thuốc hút, không nói gì.
Ăn xong, Khổng Tư pha café, ra phòng khách ngồi xem tivi với Lăng
Việt.
Bá Hiên và Lý Đường rửa bát.
Đã có chỗ ngủ, Lý Đường không còn lý do gì để lởn vởn trước mặt cô,
cầm chìa khoá chào một tiếng rồi rút lui. Bá Hiên hớn hở chạy theo sau, áp
tải Lý Đường.
Nhà chỉ còn Lăng Việt và Khổng Tư.
Hắn trầm ngâm nhìn cô.
Khổng Tư thản nhiên nhìn lại, dù trong lòng run sợ nhưng vẫn giữ vẻ
mặt lạnh lùng.
Cô mua căn hộ bên cạnh bằng tiền của Lăng Việt, đứng tên mình để Lý
Đường ngủ lại mỗi khi có việc cần. Cô sẽ tập quen với Lý Đường nhưng không
có nghĩa là sẽ làm theo tất cả sắp xếp của Lăng Việt, ép buộc mình phải chịu
đựng cái miệng có gai kia.
Cô sẽ tạo điều kiện hết mức để Lý Đường phục vụ tốt cho Lăng Việt,
đồng thời khiến hắn hiểu cảm giác của cô, tự nguyện hạn chế Lý Đường chen
vào không gian riêng tư của họ. Nếu hắn cố tình lôi y tới, Bá Hiên sẽ xuất
hiện.
Không muốn nhìn thấy Bá Hiên, Lăng Việt sẽ phải tự động gạt Lý Đường
sang một bên.
Hắn gật gù, nhếch mép cười, vẫy Khổng Tư:
- Lại đây.
Cô lập tức đi sang, trèo lên lòng hắn ngồi, ôm cổ.
Lăng Việt ghì gáy cô, hôn mạnh một cái, vừa bực bội vừa hài lòng:
- Khá lắm... Dám đối phó cả anh.
- Đâu có. ..
Khổng Tư nũng nịu cọ trán vào trán hắn, mắt lấp lánh ướt át như cún con. Lăng Việt vuốt ve gò má cô, ánh mắt dần dịu đi:
- Khó chịu với Lý Đường lắm à?
- Ừm... Giờ có căn bên cạnh rồi, anh bảo y trực tiếp vào đó đi. Đừng sang đây nữa. Mai em đổi mật khẩu nhà mình.
- Nếu y còn đến ăn cơm, em sẽ gọi Bá Hiên.
Lăng Việt cắn lên môi cô, cười tà:
- Cún con đến thời kỳ phản nghịch? Dám ra giá với anh. Không sợ bị cấm chịch?
- Tại sao lại cấm chịch? – Khổng Tư vuốt ve vành tai Lăng Việt, môi vờn môi hắn khiêu khích nhưng không hôn. – Không có người khác trong nhà, tuyệt đối riêng tư... thích lăn lộn góc nào thì lăn... có thể làm cả trên máy giặt... rung ù ù.
Lăng Việt bị vẻ mặt dâm mỹ và lời lẽ nóng bỏng của cô khiêu khích, vật cô xuống sofa:
- Yêu tinh... Chịch chết em...
- Ừm... chơi đi... - Khổng Tư ưỡn hông chà hạ thân vào người hắn, mời gọi. - Làm trong phòng anh... Chỗ đó là để làm tình, không phải để cho Lý
Đường ngủ...
Lăng Việt cười khùng khục, xé toạc áo Khổng Tư ra ngoạm đầu nhũ mút mát. Tay thọc xuống dưới sờ hạ thân, vuốt ve cách hai lớp quần bò.
Khổng Tư hít hà, hông lượn sóng hưởng ứng, cũng sờ lưng, gáy và vai Lăng Việt.
Hắn mút ngực rất điêu luyện, day hạt lê càng điêu luyện hơn, chọc cho cô chảy nước chỉ trong vài phút ngắn ngủi. Bầu ngực bị hắn bóp nặn, nhũ hoa bị gảy lên xuống dựng đứng tê tê, tưng tức, sướng và ngứa đan xen. Cô ghì đầu hắn, ấn chặt, hít hà khe khẽ, muốn hắn tăng lực.
Lăng Việt hiểu ý, lập tức đá lưỡi nhanh mạnh gấp đôi, tay kia vê mạnh đầu nhũ, véo, kéo lên. Bên dưới day hạt lê lia lịa, sờ soạng mu, gãi gãi khiến cô rúm người. Hai ngón tay ma quỷ trượt xuống cửa mình ấn ấn, chọc ngoáy, muốn nhét cả quần lót vào trong.
- A... Đừng...
Khổng Tư rên rỉ sung sướng, miệng nói đừng nhưng chân banh rộng, hông đẩy đẩy chà vào tay Lăng Việt hưởng ứng.
mình.
Hắn cắn nhẹ nhũ hoa, ngồi dậy lột quần cô, cũng cởi hết đồ của
Khổng Tư nhìn thân hình cường tráng lộ ra, mê mẩn dùng bắp chân và đùi cọ xát một bên sườn Lăng Việt, ngắm nghĩa cơ bụng, đường nhân ngư và cọc thịt khổng lồ đã hùng hổ đứng thẳng.
Cô liếm môi thèm thuồng, muốn mút nó.
Lăng Việt cười dung túng:
- Muốn ăn không?
- Muốn...
- Miệng nào...
- Miệng trên ăn trước... miệng dưới ăn sau...
- Không cho...
Hắn cười khúc khích, tà hoả cháy bừng bừng trong mắt, nằm hai đầu gối cô banh ra, gục đầu vào ngoạm đoá hoa.
- A...
Khổng Tư mở to mắt rên rỉ.
Lăng Việt mút một cái cực mạnh, hạt lê tê dại run rẩy, mê cung lập tức giãn nở mấp máy đòi được đóng cọc. Cô vò đầu Lăng Việt, ấn chặt vào hạ thân mình:
- Mạnh chút nữa... A... đúng rồi...
Hắn mút chùn chụt, lưỡi đá đưa liên hồi, hai ngón tay thọc vào trong mê cung đâm rút.
- A... a... sướng... A... Đừng mà...
Đùi Khổng Tư rung rung không tự chủ, tay tự xoa bóp về nặn đầu nhũ mình.
Lăng Việt liếm mút rất điệu nghệ. Lưỡi đá đưa lên xuống vần vò hạt lê trầy trật bên nọ bên kia, ngoáy vòng tròn kích thích. Đầu lưỡi mềm mại trươn trượt ấm áp quét đến đâu tái tê mê mẩn đến đó. Không giống hai ngón tay, sướng hơn máy rung rất nhiều, khiến Khổng Tư vật vã quằn quại, khao khát hắn nhanh mạnh hơn nữa.
- Ưm... ưm... đâm... mạnh... móc lên trên...
Khổng Tư rên rỉ kích động.
Hai ngón tay lập tức móc ngoáy theo đúng yêu cầu của cô. Cửa động bị sục sạo đỏ ửng, nước chảy dầm dề.
bên.
Lăng Việt mút hai mép thịt, sục lưỡi đá ngang tách chúng sang hai
- Không... bên trên cơ...
Hắn cố tình không làm theo, không chơi với hạt lê nữa, liếm xuống dưới,
rút tay ra thọc lưỡi mình vào cửa động.
Tay cứng được thay bằng lưỡi mềm, khoái cảm tập trung vào những chỗ
bị đầu lưỡi quét qua.
Hắn liếm bên trong mê cung, làm động tác đâm rút như giao hợp.
Khổng Tư chịu không nổi, tay vê nhũ, tay trượt xuống tự day hạt lê, tóm
lấy véo mạnh.
- Á...
Mật dịch ứa ra ồ ạt, bị Lăng Việt mút hết nuốt xuống.
Mắt hắn đỏ ngầu, nhìn tình trạng kích động, thèm phát điên của Khổng
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!