- Con mẹ nó... Khinh người quá đáng. – Bá Hiên đập bàn rầm một phát, mặt đỏ tía tai.
Cũng may người trong phòng kế toán đi ăn hết, không còn ai, nếu không ai nấy văng tim ra ngoài.
- Ngươi cứ để như thế? Thoả hiệp với Lăng Việt? Chấp nhận một thằng lăng sói nguy hiểm lởn vởn bên cạnh, chọc ngoáy vào đời tư?
- Không thì làm thế nào? – Khổng Tư thở dài. – Tưởng tượng quản gia của Bá gia đột nhiên đổi tính tình, trở nên gai góc...
Bá Hiến đảo mắt, cơn giận xẹp mất toi một nửa:
- Quản gia... Quản gia nhà ta mà không biết điều thế á? Làm gì có. - Lý Đường chính là quản gia. Vậy chuyện y lởn vởn trong nhà Lăng Việt là lẽ đương nhiên. Giống như quản gia của Bá gia lớn vởn trong nhà cậu. Y biết điều với Lăng Việt...
Bá Hiên tức nghẹn họng, giống hệt Khổng Tư hôm qua. Cậu há miệng mắc quai, bực quá bưng cốc café lên tu ừng ực:
- Vậy giờ làm thế nào? Ngươi gọi lão nương tới than thở, muốn tức chết lão nương hả?
- Phải. Mình tức, cậu cũng không được sống vui vẻ. – Khổng Tư hậm hực rung đùi.
Bá Hiên chỉ chỉ mặt cô:
- Khá lắm. Lão nương từ mặt ngươi. Ngươi tức thì phải khiến Lăng khom không vui chứ... Hành lão nương làm chi?
- Không dám... - Khổng Tư bĩu môi. – Lăng Việt bận rộn, mệt mỏi, nhiều
chuyện phải giải quyết, mình không nỡ khiến anh ấy phiền lòng. Với cả tên khốn họ Lý đó ở trước mặt Lăng Việt ngoan như chó cún, cúp tai cụp đuôi, giả vờ hiểu chuyện. Nếu mình cứ giãy nảy lên sẽ biến thành không biết điều, trẻ trâu, thái độ tồi, không bằng Lý Đường.
- Nhưng ngươi là bạn gái, tên đó là quản gia mà... Bạn gái có quyền mà nheo nũng nịu, quản gia buộc phải hiểu chuyện. Ngươi có bao giờ thấy quản gia mè nheo nũng nịu còn bạn gái hiểu chuyện đứng bên cạnh không?
Khổng Tư sửng sốt, tròn mắt nhìn.
Ừ nhỉ!
Có lý quá.
Cô là bạn gái, có quyền mè nheo nũng nịu, có quyền trẻ trâu không biết điều mà. Chỉ cần không đi quá giới hạn, cọ cọ một chút, đòi hỏi một chút, làm mình làm mẩy một chút có sao đâu.
Khổng Tư nhếch mép cười khiến Bá Hiên tò mò, hào hứng:
- Sao? Nghĩ ra chủ ý quái quỷ gì?
Khổng Tư ghé tai Bá Hiên, thì thầm.
Nghe xong, cậu đập bàn rầm một cái, mắt sáng như sao:
- Hay... Làm luôn làm luôn... Lão nương giúp ngươi.
- Ù.
Cả hai cười rúc rích khoái chí.
Lăng Việt về nhà, thấy Bá Hiện đang ngồi lù lù ở phòng khách uống trà sữa, lông mày nhíu chặt:
- Đến làm gì?
- Yo... Chú già về rồi à. – Bá Hiện quay lại cười đều. – Còn có Lý quản gia nữa... Đông vui quá nhể.
Lăng Việt khó chịu ra mặt, lặp lại câu hỏi:
- Đến làm gì?
- Đến ăn chực. – Bá Hiện nhơn nhơn tựa cắm lên thành sofa trừng mắt
nhìn Lý Đường.
- Không có phần cậu. Về đi.
- Đây là nhà Khổng Tư, có phải nhà anh đâu. Anh quyền gì đuổi tôi?
Lăng Việt nhíu mày, đi vào bếp.
Khổng Tư đang nấu cơm, quay lại mỉm cười:
- Anh về rồi.
- Em bảo nó về đi. Anh đã nói không muốn nhìn thấy nó mà. – Lăng Việt
bực bội trừng mắt với Khổng Tư.
Cô phớt lờ, nhìn về phía Lý Đường:
- Hôm nay Lý Đường lại ăn cơm ở đây ạ?
- Phải. Sáng mai anh đi sớm...
- Vậy Bá Hiên cũng ăn cơm ở đây. – Khổng Tư nhàn nhạt tuyên bố.
Lăng Việt nhướn mày vì thái độ chống đối của cô:
- Có ý gì?
- Ý trên mặt chữ. Em phải quen với sự hiện diện của quản gia nhà anh, vậy anh cũng phải quen với sự có mặt của Bá Hiên. Cậu ấy là bạn thân của
em.
Khổng Tư quay lại tiếp tục nấu ăn.
Mặt Lăng Việt trắng bệch, mắt toé lửa:
- Nếu Bá Hiên là con gái, anh không có ý kiến gì. Đằng này cậu ta...
- Con gì cũng vậy thôi.
Khổng Tư không thoả hiệp, lạnh lùng buông một câu rồi không thèm nói nữa.
Lăng Việt nghiến răng, gân xanh nổi lên trán. Hắn đùng đùng bỏ về phòng lấy đồ đi tắm.
Lý Đường đi vào bếp giúp Khổng Tư nấu ăn, thăm dò sắc mặt cô, khịa đêu:
- Sao vậy? Bình yên không muốn, muốn gây với đại ca?
- Phải. – Khổng Tư nhìn thẳng mặt Lý Đường. – Tôi cũng muốn xem khi
nào Lăng Việt đá mình, thay tình nhân mới.
Bá Hiên đi vào bếp, ngồi lên bàn tung hứng cùng:
- Này Lý quản gia... Nếu sau này Khổng Tư và Lăng Việt trở thành vợ
chồng, không phải chúng ta là người một nhà sao?
- Còn phải xem đã... Chắc gì được lâu... - Lý Đường cười khẩy.
- Vậy tốt quá. Anh mau chia rẽ họ đi. – Bá Hiên mở to mắt hào hứng, khoa trương. – Anh không thích Khổng Tư, tôi không thích Lăng Việt, chúng ta vừa khéo một tổ hợp quản gia – bạn thân bất mãn. Có thể liên thủ gây hiểu lầm, chia rẽ, phá đám, chọc ngoáy để họ chia tay sớm đó...
Lý Đường nhăn mặt nhìn Bá Hiên, giống như cậu bị chập mạch. Y liếc sự
dừng dưng của Khổng Tư, hừ lạnh:
- Cậu nghĩ tôi bị điên hả? Đứng một bên nhìn hoàn toàn khác thọc mũi vào phá đám.
- Vậy sao? Thế giảm nhẹ tình tiết đi... Anh làm Khổng Tư khó chịu, tôi làm Lăng Việt khó chịu. Hoà nhau.
Lý Đường nghẹn, khoé môi giật giật.