Lăng Việt không quan tâm, ấn cô chống tay lên tường, đứng từ phía sau đâm vào, ghì chặt eo và thúc kịch liệt.
Tiếng phạch phạch vang vọng trong đêm tối, khiến Khổng Tư càng hoảng sợ. Dù biết hiện tại đã gần 3 giờ sáng nhưng lỡ có nhà nào đó chưa ngủ, nghe tiếng động vang dội đi ra nhìn sẽ thấy hai thân thể trần trụi của họ. Khổng Tư giãy giụa chống cự, tay khua về phía sau giữ hông Lăng Việt.
Vách động co bóp kịch liệt, tim cô đập thình thịch, mắt đảo láo liên.
Lăng Việt thô bạo ôm, bóp ngực, cắn lên vai. Cô càng giấy hắn càng dập mạnh, cố tình tạo ra tiếng thật to. Hắn đang phát tiết cơn giận, muốn trả đũa cô, làm trái ý cô. Hắn hùng hục ra vào, vê đầu nhũ, véo hạt lê, liếm cổ và tai cô ướt rượt.
Sự sợ hãi khiến khoái cảm bị khuếch đại, hạt lê còn bị véo mạnh, vân về, day tròn, chà đạp không thương tiếc, cực khoái ào ào dội xuống đột ngột không thể chống đỡ. Mật đạo phun nước tung toé, chảy ròng ròng ra ngoài, nhỏ lách tách xuống sàn, bò dọc bắp đùi.
Khổng Tư co thắt tình cốc, tưởng mình mất khống chế tiểu ra, rúm người cấu chặt hai cánh tay Lăng Việt, nức nở muốn khóc. Mông đùi và hai chân cô rung rung, toàn thân nhũn ra muốn đổ xuống.
Lăng Việt biết cô ra nhưng mặc kệ, tiếp tục công kích cuồng loạn, thao lộng nghiêng trời lệch đất.
- A... Nhẹ chút...
- Lúc em bỏ đi, có nghĩ đến cảm giác của anh? – Lăng Việt rít lên dữ ton.
Khổng Tư câm nín, nước mắt ứa ra.
Không cần nghĩ cũng biết hắn sẽ phát điên, lồng lộn đi tìm, lôi cô về trừng phạt.
thể.
Hắn chưa phản bội, chưa ngủ với Bàng Tô Tô, là cô tự tung tự tác.
Cô không dám hé răng, chịu đựng bão táp hung tàn vùi dập thân
Lăng Việt phát tiết xong, lôi cô vào nhà.
Hắn uống rượu, làm tình...
Uống rượu... làm tình...
Hết rượu, trời sáng, hắn đổ sữa lên thân thể xanh tím rã rời của cô, liếm mút từ đầu đến chân, tiếp tục làm tình.
Chưa bao giờ Khổng Tư trải qua một trận làm tình nào dẫn vặt, thống khoái, kích thích và nhiều cảm xúc hỗn loạn như vậy.
Tận khi cô ngất lịm đi Lăng Việt mới dừng lại.
Khổng Tư tỉnh lại lúc 1 giờ chiều, thân thể sạch sẽ nhưng nhức mỏi rã rời. Lăng Việt đang nằm bên cạnh nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô.
Hé mắt trông thấy khuôn mặt lạnh lùng của hắn, Khổng Tư vội rúc vào ngực hắn cọ cọ.
Cô sợ bị trừng phạt, dù biết không thể thoát khỏi sự trừng phạt. Lăng Việt chắc chắn sẽ cho cô ra bã.
Tiếng cười trầm thấp dung túng vang lên. Lăng Việt hôn nhẹ lên tóc cô, thì thầm:
- Dậy đánh răng rửa mặt rồi ăn trưa. Ăn xong ngủ tiếp.
- Ú...
Khổng Tư không muốn động đậy chút nào. Dậy sẽ bị hắn giáo huấn, sẽ
phải đối diện với một cuộc cãi vã. Cô trì hoãn rúc sâu vào ngực hắn, ôm chặt lưng hắn.
Lăng Việt vuốt ve lưng cô:
- Tối qua không ăn gì, không đói sao?
Giọng hắn rất dịu dàng khiến Khổng Tư ngạc nhiên.
Hắn không giận?
Hay đây chỉ là bình yên trước cơn bão?
Khổng Tư bị nhắc, cảm thấy đói cồn cào nhưng cơ thể rất mỏi, chỗ nào cũng đau. Cô cựa thử, nhăn nhó:
- A...
- Đau ở đâu? – Lăng Việt lo lắng nhỏm dậy.
Đau khắp nơi.
Khổng Tư vạch áo tắm, nhìn cơ thể xanh tím đầy dấu tay, dấu hôn của mình, oán hận trừng Lăng Việt.
Hắn nhếch mép cười hắn học:
- Lần sau còn dám bỏ đi không nói một lời, hậu quả không chỉ như thế
này thôi đâu.
- Vậy nói rất nhiều lời rồi bỏ đi. – Khổng Tư vênh mặt thách thức.
- Em dám... Anh vặn cổ.
Cô bĩu môi, hậm hực bỏ vào nhà tắm, lòng nhẹ nhõm.
Hắn doạ còn dám bỏ đi, “hậu quả không chỉ như thế này thôi”, tức là lần náo loạn này hậu quả chỉ là một trận làm tình điên đảo, ngoài ra hắn sẽ không làm gì cô.
Khổng Tư nhếch mép cười, sau đó lại không cười nổi.
Lăng Việt đã biết cô đánh Bàng Tô Tô chưa? Nếu biết, liệu hắn có nhẹ
nhàng với cô như hiện tại?
Rồi Khổng Tư dùng tư cách gì để ép hắn hứa hẹn sẽ tránh xa Bàng Tô Tô?
Cô không biết, đầu óc rối loạn, thở ngắn than dài trong nhà tắm một hồi mới ra ăn trưa.
Lăng Việt gọi đồ ăn ngoài và café kem trứng mà cô thích uống, ngồi sẵn ở bàn chờ.
gì.
Hắn gắp thức ăn vào bát cô, ngồi nhìn cô ăn.
Khổng Tư chờ hắn chất vấn nhưng hắn chỉ im lặng hút thuốc, không nói
Khi cô ăn không nổi nữa, với café uống, Lăng Việt hỏi:
- Ghen không?
- Hả? – Cô ngạc nhiên ngẩng lên.
- Anh hỏi em có ghen không?
Đôi mắt hắn sâu thẳm, không nhìn ra suy nghĩ. Khuôn mặt đẹp trai lạnh
lẽo âm trầm không biết đang bực hay bình thường.
Cô nuốt khan, đảo mắt, cứng đầu nói ngược:
- Không ghen.
Hắn gật gù, khoé miệng nhếch lên gian tà:
- Không ghen thì thôi... Tưởng em ghen, anh xả giận giúp.
- Ghen... - Khổng Tư kêu lên, mắt mở lớn, mặt mũi tự trọng đều không
cần. – Ghen mà...
-
- Thật? – Hắn nhướn mày, trong đáy mắt lấp lánh hoan hỉ.
- Thật. – Khổng Tư gật như gà mổ thóc, vứt chuyện phải che giấu tình
cảm ra sau đầu. - Không ghen bỏ đi làm gì. Ghen đó...
Lăng Việt cười khúc khích tà ác, cầm điện thoại lên nhắn tin.
Khổng Tư hồi hộp chờ.
Hắn nói sẽ xả giận giúp. Hắn định làm gì?
Hắn dám làm gì Bàng Tô Tô?
Cô sốt ruột phát điên nhưng không dám hỏi.
Lăng Việt bỏ điện thoại xuống, liếm môi:
- Café ngon không?
- Ngon lắm. Cảm ơn anh...
Hắn đứng dậy, hất đầu ra hiệu cho cô đi theo. Khổng Tư giống như con
cún nhỏ cầm cốc café tò tò bám sát phía sau, chờ hắn tuyên bố sẽ xả giận
cho cô như thế nào, chờ hắn giải thích về mối quan hệ giữa hắn và Bàng Tô
Tô.
Lăng Việt ngồi xuống sofa, kéo cô ngồi lên đùi mình, hôn môi, liếm nhẹ:
- Cho anh uống.
- Lưu manh... - Khổng Tư nóng mặt, khẽ lườm.
Nhưng cô vẫn làm theo ý hắn, hớp một ngụm café nhỏ, hôn môi hắn,
nhẹ nhàng mớm.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!