Hơn 11 giờ, Lăng Việt trở về. Dù không hứng tình nhưng Khổng Tư vẫn lao ra về lấy hắn, hôn điên cuồng, ôm ấp, cởi đồ, sờ soạng thân thể hắn để kiểm tra.
Lăng Việt tưởng cô bị ham muốn hành hạ, bốc cô lên mang vào phòng làm một trận gần sập giường.
Miệng hắn toàn mùi rượu, không có mùi nước hoa lạ, thân thể khô ráo sạch sẽ, hạ thân cương nhanh như chớp.
Hắn chỉ đi dự tiệc, không làm bậy làm bạ bên ngoài.
Bị sự nhiệt tình của cô kích thích, Lăng Việt vần cô 3 hiệp liên tục, chơi cho cô bò lê ra sàn cầu xin mới chịu ngừng.
Khổng Tư cay cú vì toàn bộ đều là Bàng Tô Tô tự biên tự diễn. Cô nắm trong ngực Lăng Việt, suy tính kỹ càng đường đi nước bước để hạ bệ Bàng Tô Tô, khiến ả khốn đốn bỏ việc.
Đầu tuần đi làm, Khổng Tư lập tức thực hiện từng bước trong kế hoạch trả thù của mình.
Hồng Hạnh đưa tài liệu đến phòng phô tô, giao cho Bàng Tô Tô.
Ả cười nói, nhanh chóng phô tô, cẩn thận đóng lại để gọn một chỗ. Chiều nay sẽ họp ban giám đốc, các tài liệu này đều phục vụ cuộc họp, ả không dám lơ là.
Đứng nửa buổi thì xong, Bàng Tô Tô sang phòng văn thư, ngồi vào bàn của mình giả vờ soạn hợp đồng này nọ nhưng thực chất chat với bạn bè, buôn chuyện tối thứ 7 đi dự tiệc của Lăng gia.
Trưa đến, ả theo Diên Ngọc và Lâm Ngôn đi ăn, muốn nịnh bợ lấy lòng nhưng thái độ của hai người này rất lạnh nhạt. Bàng Tô Tô ôm cục tức mà không dám thể hiện, ăn xong lập tức về trước.
Buổi chiều ả bị ẩn cho một tập tài liệu giày cộp gạch xoá choe choét, phải đánh máy gấp rồi phô tô ra hơn hai chục bản phát cho nhân viên. Bàng Tô Tô gõ đau cả tay mãi không xong, sốt ruột nhìn đồng hồ, xác định hôm nay lại tăng ca không lương.
Ả oán hận lườm Diên Ngọc và Lâm Ngôn đang nhàn hạ ngồi làm linh tinh trên máy.
- Bàng Tô Tô...
Cửa phòng văn thư bật mở, Dương Tuyền hùng hổ đi vào, phía sau là trưởng phòng kinh doanh và Tần Khương.
Bàng Tô Tô lập tức đứng dậy, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Sắc mặt của Tần Khương rất xấu.
- Giám đốc... Mọi người... Có chuyện gì ạ? – Bàng Tô Tô lắp bắp.
Dương Tuyền đi vào, quăng xoè xuống bàn ả một tập báo cáo ả đã phô tô lúc sáng, quát lên:
- Cô làm ăn cái kiểu này hả? Phô tô có mấy tờ báo cáo cũng không nên hồn, làm sếp mất mặt với đối tác. Hợp đồng lẽ ra ký được luôn ngày mai bị họ trì hoãn, nói cần phải nghiên cứu lại kia kìa...
- Dạ? – Bàng Tô Tô ngạc nhiên. – Em phô tô như thế nào ạ? Em đã kiểm tra cẩn thận, đóng cẩn thận rồi cơ mà...
- Cẩn thận là thế này hả?
Dương Tuyền nhặt một bản lên, mở ra chìa vào mặt Bàng Tô Tô.
Ả thấy một khoảng trắng giữa bảng số liệu ở trang thứ 5. Dường như lúc phô tô đã bị dính thứ gì đó, che khuất mất.
- Đây nữa... Đây nữa...
Dương Tuyền rở mấy trang phía sau, chìa cho Bàng Tô Tô xem khoảng
trắng ở đúng chỗ đó làm mất chữ, mất số liệu.
Bàng Tô Tô trợn mắt kinh ngạc:
- Nhưng mà... Em kiểm tra máy rồi... Không bị sao hết. Lỡ tài liệu gốc lỗi
thì sao?
- Tài liệu gốc nào lỗi? – Dương Tuyền tức điên, quát lớn, cầm một bản
gốc ném vào người Bàng Tô Tô. – Tự xem đi.
Ả vội rở ra, thấy bản gốc hoàn hảo không hề mất chữ, nghi hoặc lầm
bẩm:
- Đây có phải bản gốc phòng kế toán đưa cho em không? Hay là...
- Chính bản này. Chỉ có ba bản gốc được in, đều hoàn hảo không vết
tích. Giám đốc và tôi mỗi người một bản, bản này đưa cho cô phô tô... Làm
ăn cái kiểu gì mà phô tô cũng không xong, để đối tác khó chịu chê kém chuyên nghiệp. Còn định đổ lỗi cho tôi hả?
- Em... rõ ràng em...
- Thôi đi. – Tần Khương mất kiên nhẫn, rít lên. – Bàng Tô Tô, cô bị trừ
lương tháng này. Còn phạm lỗi một lần nữa, lập tức đuổi việc.
Nói xong, Tần Khương đùng đùng bỏ đi.
Mặt Bàng Tô Tô tái mét, mắt trợn to không phục.
Dương Tuyền quát:
- Cụp mắt xuống. Nếu đối tác huỷ hợp đồng, cả trăm tháng lương của cô cũng không đền được.
Bàng Tô Tô tức điên, uất ức đảo mắt sang Diên Ngọc và Lâm Ngôn, nghi ngờ hai người kia hãm hại mình nhưng không dám.
gọi.
Dương Tuyên tức tối về phòng kế toán xả một tràng.
Khổng Tư cười khẩy, rút điện thoại cục gạch đã chuẩn bị trước, ấn
Trong phòng văn thư, tiếng chuông điện thoại reo vang.
Không phải chuông của mình, Bàng Tô Tô vẫn tiếp tục gõ chữ, mặt xám
xịt tiếc tiền, tức giận vì bị chửi.
Diên Ngọc và Lâm Ngôn liếc về phía ả, khó chịu.
Điện thoại liên tục kêu, Bàng Tô Tô bực bội gắt:
- Điện thoại của ai kìa, nghe đi.
Diên Ngọc trừng mắt lườm:
- Không phải của tôi.
- Cũng không phải của tôi. Bàng Tô Tô, cô bị trừ lương ngu người rồi à,
điện thoại kêu ở bàn của cô mà... - Lâm Ngôn gắt gỏng.
Bàng Tô Tô điên cả máu, cầm điện thoại của mình giơ lên:
- Có đâu... Không phải của tôi.
Diên Ngọc xô ghế đứng dậy, lắc lắc điện thoại cho Bàng Tô Tô xem. Không phải chuông của Diên Ngọc, cũng không phải của Lâm Ngôn. - Điện thoại trong gầm bàn của cô đấy. – Lâm Ngôn ghét bỏ bĩu môi.
- Làm gì có. Tôi chỉ có một cái điện thoại, ở đâu ra cái thứ hai...
- Rõ ràng nó kêu trong này. – Diên Ngọc hùng hổ đi tới, kéo ngăn bàn của Bàng Tô Tô ra.
Tiếng chuông điện thoại lập tức bị khuyếch đại. Bàng Tô Tô sửng sốt vì trong ngăn kéo bàn của mình có một chiếc điện thoại lạ.
Diên Ngọc cầm lấy, giơ lên:
- Cái gì đây... Chuông của mình kêu mà không biết...
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!