Hoắc Vỹ Thần thấy Khổng Tư, mắt sáng rực, vội vã nhào vào nhà:
- Khổng Tư, làm ơn nghe anh nói...
Cô lùi lại tránh, quát lên:
- Nói bằng mồm, đừng có động tay động chân.
- Anh xin lỗi... Em đừng tin Bá Hiên, y muốn chia rẽ chúng ta nên bịa
chuyện. Y thích em, chẳng qua đi du học mấy năm không có cơ hội tiếp cận, giờ vừa về nước y lập tức đặt điều để chúng ta chia tay, em.
- Im đi. – Khổng Tư quát lớn.
Hoắc Vỹ Thần giật thót mình, mắt mở to.
Khổng Tư cười vào mặt gã:
- Càng nói càng lộ đuôi chồn. Có phải mỗi Bá Hiên trông thấy đâu. Tôi ra sân bay đón cậu ấy. Cả hai chúng tôi nhìn thấy anh ôm con nhỏ kia hôn như điên như dại, hôn lưỡi giữa sân bay, chỉ hận không thể mút hết nước bọt của nó. Sau đó anh lái xe đưa nó đến khách sạn, quăng chìa khoá cho lễ tân, vào thuê phòng. Bọn tôi bám theo, nhìn thấy hết... Con mẹ anh, đã ăn cắp còn la làng. Bá Hiện nào đặt điều? Cút...
Hoắc Vỹ Thần đứng như trời trồng, mắt đảo quanh:
- Cái gì...
- Còn cái con mẹ gì nữa... Đồ nói dối như cuội... Anh còn thề nếu nói dối, sét sẽ đánh chết. Tôi chờ ngày anh bị sét đánh chết đây. Mồm nói yêu, tự bày ra viễn cảnh kết hôn, tuần trăng mật, sinh con... Nào là không thể sống thiếu em... Nào là cả đời chỉ yêu mình em. Ha... Đúng là thứ mặt trơ trán bóng. Sau lưng tôi anh ôm ấp hôn hít con khác, thuê khách sạn chịch nó
nguyên ngày. Cái gì mà không ở thành phố, cách 70 km... Lừa nhiều thành quen, bị bắt quả tang còn không hối cải. Cút ngay...
Khổng Tư xô Hoắc Vỹ Thần.
Gã loạng choạng, mặt xám xịt, vịn vào cửa mới không ngã ra.
Mặt gã từ từ đỏ ửng lên, gào lại:
- Cô đã nhìn thấy ngay từ đầu...
- Đúng thế. Tôi không nói ra, để xem anh điêu toa đến mức nào. Hoắc Vỹ Thần, anh chà đạp tình yêu, bóp nát kỷ niệm... Mọi thứ tan tành hết rồi. Giờ tôi chỉ ghê tởm vì đã từng yêu anh. Toàn bộ con người, lời nói của anh đều là giả dối hết.
- Còn không phải tại cô sao? – Hoắc Vỹ Thần hùng hổ quát lại, thẹn quá hoá giận. – Cô không cho tôi chịch... tôi bức xúc đi tìm gái, có gì sai? Cô giữ cái trinh tiết của cô, tôi cũng phải lập miếu thờ cùng cô hay sao?
Ôi trời...
Không còn gì để nói.
- Vâng. Anh không sai. Con mẹ anh, kiếm bạn gái khác, sau đó cũng bức xúc đi chịch gái điểm xem bạn gái mới của anh có chấp nhận không. Thứ bẩn thỉu nhơ nhớp. Anh nghĩ không sai nhưng tôi phỉ nhổ vào. Cút ngay... Cút...
Hoắc Vỹ Thần thở phì phò nhìn trừng trừng Khổng Tư một hồi rồi bất thần xông tới, xô cô vào tường.
- Á... Buông ra... - Khổng Tư hét lên.
Hoắc Vỹ Thần lấy một cái lọ nhỏ, mở nắp, bóp miệng Khổng Tư dốc chất lỏng trong lọ vào.
Cô phun phì phì, hét:
- Không... Chó má...
vào:
Cô cào cấu, đấm, tát lung tung khắp đầu và mặt Hoắc Vỹ Thần.
Gã lồng lộn cố gắng bóp cằm cô, đổ thử nước có vị như rượu vang
- Uống đi... Nuốt xuống...
- Không... Cứu với... Cứu...
Rầm.
Hoắc Vỹ Thần bắn vào tường, đầu bị đập mạnh, choáng váng ngã vật
xuống.
Lăng Việt thu chân lại, kéo Khổng Tư ra sau lưng.
bên.
Hắn đạp Hoắc Vỹ Thần nhanh đến nỗi Khổng Tư không nhìn thấy.
Cô vội vã nhào vào nhà tắm khạc nhổ như điên, súc miệng.
Lăng Việt nắm cổ áo Hoắc Vỹ Thần xách lên:
- Mày cho cô ấy uống cái gì?
- A...
Hoắc Vỹ Thần kêu một tiếng, trợn mắt không muốn trả lời.
Lăng Việt đấm bốp một cú vào giữa mặt gã khiến mũi gã gãy vẹo sang
- Nói...
- Là xuân... xuân dược thôi... Xin anh, tha cho tôi.
Lăng Việt cười khẩy:
- Mấy thằng hãm *** chúng mày buồn cười nhỉ. Tấn công con gái, bị người khác đánh thì xin tha. Này thì tha...
Hắn đấm liên tiếp 5 phát vào mặt Hoắc Vỹ Thần khiến máu mũi máu mồm gã chảy ròng ròng. Lên gối mấy phát liền rồi ném ra khỏi cửa.
Hoắc Vỹ Thần đập vào tường, ngã vật ra sàn nằm như sắp chết.
Khổng Tư vội chạy ra, sợ Lăng Việt nặng tay quá đánh chết người. Nhìn Hoắc Vỹ Thần nằm đó, toàn thân cô mát lạnh hả hê, sướng rơn cả người.
Lăng Việt rít lên:
- Đừng để tao gặp lại mày. Nếu không, bố dốc cả thùng xuân dược cho mày uống rồi bắt chơi chó cái.
Nói xong hắn sập rầm cửa lại.
Khổng Tư thở hổn hển kích động, sợ hãi chưa tan, vì câu nói của Lăng Việt mà bật cười.
Hắn quay lại, nhướn mày:
- Nuốt phải chút nào chưa?
- Chắc có một chút... ít ít thôi ạ. Cảm ơn anh.
Lăng Việt quay vào sofa ngồi, tiếp tục chủ đề hồi nãy:
- Tình trạng ham muốn của cô chắc khá nặng, không thể tự chịu đựng. Khi mới bắt đầu bị chứng bệnh này, tôi cũng không chịu nổi. Nếu không có sẵn đối tượng, chấp nhận gặp người có bệnh tương tự để tìm kiếm sự đồng cảm thì chọn tôi đi. Tôi có thể bảo vệ cô.
Khổng Tư ngồi xuống sofa, lý trí lung lay dữ dội.
Lăng Việt châm điếu thuốc khác, thở khói nghi ngút:
- Tôi hiểu người bị bệnh này cần những gì. Tôi sẽ khiến tình trạng của cô thuyên giảm, có thể trở lại làm việc và sinh hoạt như bình thường.
Khổng Tư lung lay thêm một tầng nữa.
Lăng Việt bị bệnh đã hơn 10 năm, bác sĩ Nhậm nói hiện tại hắn đã ổn định... Kinh nghiệm của hắn sẽ giúp ích rất nhiều cho cô.
- Tôi có nguyên tắc chỉ quan hệ với 1 người. Bạn tình của tôi cũng phải chung thuỷ, đặc biệt cần sạch sẽ. Nếu cô đồng ý, chúng ta sẽ ký hợp đồng bí mật. Khi chưa thoả thuận chia tay, nếu tôi phản bội, tôi sẽ phải bồi thường cho cô 50 tỷ.
Mắt Khổng Tư sáng rực như sao:
- Tôi soạn hợp đồng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!