Giận nhau mà vẫn ôm nhau là lần đầu Khổng Tư được trải nghiệm. Trước kia cô và Hoắc Vỹ Thần giận nhau còn không ở cùng chỗ. Cô sẽ đuổi gã khỏi nhà mình. Gã sẽ chờ đến khi cô nguôi giận mới nhắn tin, gọi điện.
Nếu Lăng Việt giận mà cũng đi chỗ khác thì nguy to. Ham muốn sẽ hành hạ cô sống dở chết dở, phải dùng đồ chơi giải quyết.
Khổng Tư nghĩ lung tung, ngủ thiếp đi trong ngực Lăng Việt.
Gần sáng, cô bị hắn dập cho xóc nảy lung tung mà tỉnh dậy, lại cùng
hắn điên đảo nhún nhảy như không hề giận nhau. Có điều khác với mọi khi, họ làm tình trong im lặng, không ai nói với ai lời nào.
Vừa đến công ty, Khổng Tư lập tức tới phòng trà nước. Bá Hiên đã chờ sẵn ở đó, kích động hỏi:
- Thế nào? Có chuyện gì? Sao từ qua đến nay không nhắn tin?
Khổng Tư vừa pha café vừa vắn tắt kể lại mọi chuyện. Bá Hiên nghe xong, tức giận đập bàn:
- Con điểm Bàng Tô Tô... Đã ăn cướp còn la làng. Mặt trơ trán bóng. Không ôm, không hôn Lăng Việt mà dám đăng “tình cũ không rủ cũng đến”. Lão nương lại tưởng Lăng Việt với con điểm đó gian díu chứ... Hại lão nương đêm qua mất ngủ tưởng tượng 7749 tình huống cẩu huyết ngược tâm. Còn mong người chia tay Lăng Việt.
- Chia tay chẳng phải đúng ý Bàng Tô Tô à? – Khổng Tư tức giận cười gắn. - Ả muốn câu Lăng Việt, châm ngòi ly gián để hắn giận mình; đăng status để mình giận hắn. Giờ mình và hắn hục hoặc, nếu để ả biết, chắc hả
hệ lắm ấy. Đêm qua Lăng Việt về nhà vẫn quẳng điện thoại một xó, không nhắn tin gọi điện cho bất cứ ai. Khẳng định nếu Bàng Tô Tô có nhắn tin hắn cũng không đọc.
- Thế còn được. Hắn với con kia mà liên lạc thường xuyên thì bỏ đi.
Bá Hiên nhận café từ tay Khổng Tư, uống mấy ngụm, nhướn mày:
- Vậy hôm qua Lăng Việt chỉ hất điện thoại của ngươi thôi? Không nói gì? Không cấm cản?
- Không nói nhưng ý tứ còn khủng bố hơn nói. Hắn không cho nhắn tin, có lẽ từ nay về sau buổi tối hắn cũng không cho nhắn tin chém gió.
- Vậy chém ban ngày. – Bá Hiên bĩu môi.
Khổng Tư ngạc nhiên:
- Chó con hôm nay hiền thế? Không nhảy dựng lên khiêu khích Lăng Việt à? Chấp nhận buổi tối không nhắn tin?
- Không nhảy được. Ngươi vừa nói đấy còn gì. Nếu ngươi và Lăng Việt chia tay, đúng ý Bàng Tô Tô quá. Á sẽ xông vào đớp đớp đớp... liếm từ đầu đến chân Lăng Việt. Tức chết lão nương. Không được... Nhất định lão nương không để nó như ý. Phải phối hợp với ngươi giữ chặt Lăng Việt.
Khổng Tư vừa buồn cười vừa cảm động, nhìn Bá Hiên chăm chăm, thực sự muốn ôm cậu một cái.
Bá Hiên toét miệng cười:
- Sao nào... lão nương tri kỷ lắm đúng không? Ta nghĩ kỹ rồi. Người yêu Hoắc Vỹ Thần, Lăng Việt... Tương lai còn có thể có những thắng khác. Người yêu không thiếu, bạn thân thì chỉ có một. Lão nương là độc nhất vô nhị, không cần phải tranh cướp với tên già khọm họ Lăng đó. Kiểu gì hắn cũng xuống lỗ trước ta.
Khổng Tư phì cười, gật gù:
- Có lý.
- Nhưng Bàng Tô Tô tiếp cận Lăng Việt, ngươi không nói gì sao?
- Chưa có gì để nói. – Khổng Tư thở dài. – Đàn ông ra ngoài đi làm không
thể cấm cản các mối quan hệ xã hội. Có thể Bàng Tô Tô chỉ đi nhờ xe Lăng
Việt, cũng có thể hẹn nhau đi uống café. Nhưng hắn không ôm hôn ả, mình
chẳng có gì để nói? Nói ra chẳng phải vẽ đường cho hươu chạy? Mình vừa hở
chút nghi ngờ hắn đã nổi khùng lên quát: “anh không phải súc vật”, có cho 3
lá
gan nữa mình cũng không dám nhắc tên Bàng Tô Tô trước mặt hắn.
Bá Hiên gật gù cho là phải, thở dài:
- Yêu đương loằng ngoằng ghê. Cứ trực tiếp nói ra ý muốn với đối
phương không phải tốt hơn sao?
Khổng Tư nhún vai không trả lời.
Đó là yêu đương bình thường. Còn cô và Lăng Việt không phải “yêu”, chỉ
là hợp đồng, cho nên cái gì cũng dở ông dở thằng, không ra đâu với đâu. Nếu
cô và Lăng Việt thực sự là người yêu, cô đã cào tan mặt con điểm Bàng Tô Tô.
Làm gì có chuyện để nó đăng status tình cũ với chả tình mới.
Bá Hiện hỏi dò:
- Vậy giờ làm thế nào? Trả đũa không?
- Trả chứ. Phải đập cho nó tả tơi xơ mướp.
- Hay lắm. Để ta làm cho...
- Không. Mình sẽ tự làm.
Khổng Tư nhâm nhi café, trầm tư suy nghĩ. Cô phải tự ra tay mới hả được nỗi hận này.
Lăng Việt sẽ không để Bàng Tô Tô đi nhờ xe mãi, cũng không phải kiểu người sẽ nghe Bàng Tô Tô nói xấu Bá Hiến và Khổng Tư từ ngày này sang ngày khác. Hắn trưởng thành, khôn ngoan, nguy hiểm. Khi nhận ra bản thân bị lợi dụng và điều khiển, hắn sẽ không để yên.
Bàng Tô Tô khôn như chó, thừa kinh nghiệm câu dẫn đàn ông, chắc chắn biết Lăng Việt là loại nào. Ả sẽ không dùng hai chiêu cùng một lần. Khổng Tư phải cho ả lao đao ở công ty để ả không ngóc đầu lên
được.
Cô trở về phòng kế toán, sắp sẵn kế hoạch, rồi chăm chú làm việc. Hơn mười giờ, Hồng Hạnh đập bàn đứng lên:
- Xong rồi... Em xuống phòng văn thư, có ai cần phô tô cái gì không?
- Có đây...
- Hộ chị cái này với.
Mọi người nhao nhao nhờ. Hồng Hạnh ôm tập tài liệu cao cao, cười toét miệng:
làm.
- Xem ra hôm nay Bàng Tô Tô đứng mỏi chân rồi. Hi hi...
Khổng Tư thấy tài liệu nhiều, không đưa bộ mình đã chuẩn bị, tiếp tục
Bấy nhiêu tài liệu đủ để ả đứng đến nửa buổi chiều. Trưa nay cô sẽ tới ngó xem có cơ hội ra tay không.
Trong phòng phô tô không có camera, ngoài hành lang có. Nhưng hành lang nhiều người qua lại, cô chẳng sợ.
- Khổng Tư, bạn trai em dằn mặt tiếp này... - Tiếng Diên Ngọc vang lên trước cửa phòng.
Khổng Tư thấy Diên Ngọc đang cầm một bó hồng to tướng và túi đựng hộp quà.
Các chị trong phòng nhỏng cổ hóng hớt:
- Lại nữa?
- Khổng Tư, em làm gì nên tội vậy?
- Chị Diên Ngọc, có thiếp không? Bạn trai Khổng Tư nói gì?
Diên Ngọc lắc đầu:
- Chỉ ghi gửi Khổng Tư thôi. Nhân viên giao hàng nhắc hộp quà cực kỳ... cực kỳ quý giá, phải nhẹ tay. Làm chị rén nãy giờ.
Khổng Tư vội chạy ra nhận hoa và quà, cảm ơn Diên Ngọc.
Các chị em trong phòng xúm lại hóng hớt, muốn cô mở quà ra xem. Khổng Tư chỉ sợ Lăng Việt gửi thứ gì đó riêng tư thì khó xử lắm.
Cô rón rén lấy hộp giấy ra khỏi túi, thấy một tấm thiệp cực đẹp được đính trên nắp hộp.
Khổng Tư mở thiệp, mặt thoắt cái nóng bừng, vội vã gấp lại.
Trong thiệp chỉ có một chữ duy nhất: “Ngoan”. Là chữ viết tay rồng bay phượng múa của Lăng Việt.
Tim cô nhói lên mấy cái.
“Ngoan”...
Một chữ giống như giọng hắn thì thầm vào tai cô đêm qua, trầm đục, từ tính, chứa nhiều cảm xúc mâu thuẫn.
Dù Khổng Tư gấp vội nhưng Lục Yên vẫn nhìn thấy, che miệng khúc khích cười:
- A... Lão già bá đạo dỗ Khổng Tư... “Ngoan”. Hi hi...
- Trời ơi. Ôn nhu vậy... Em xỉu á.
- Có 1 chữ “ngoan” thôi à?
- Má nó chứ. Cơm chó này chất lượng nha. Khổng Tư, mau mau mở quà. Sốt ruột quá chừng.
Tay Khổng Tư khẽ run, kéo dây lụa, mở nắp hộp giấy ra.
Các chị lập tức ồ lên vì bên trong chiếc hộp giấy là một hộp gấm in tên D&C, một trong những thương hiệu trang sức nổi tiếng thế giới.
Khổng Tư đoán được đây là gì rồi, tim đập thình thịch. Trong ánh mắt mong chờ của các chị em cùng phòng, cô mở nắp hộp.
Các chị em hít khí, há miệng trợn mắt nhìn.
Trong hộp là một bộ trang sức kim cương lấp lánh đẹp tuyệt. Vòng cổ, khuyên tai, vòng tay đều tinh xảo mê hoặc lòng người. Không quá phô trương, tinh tế sang trọng và thanh lịch, có thể đeo đi làm được. Cô thích mê, nhìn không chớp mắt.
- Sang quá...
- Trời ơi, ghen tị chết mất. Khổng Tư, em sướng thật đấy.