Lăng Việt lẩm bẩm hung hãn, hông thúc lên phạch phạch như máy, bạch dịch hoà cùng dâm thuỷ phọt ra khỏi động, nhảy nhễu xuống.
- Chỉ được nghĩ đến tôi... Chỉ tôi mới được phép chơi em... Không được bày ra điệu bộ dâm đãng trước mặt kẻ khác. Nhớ chưa?
- Á...
Khổng Tư nhắm nghiền mắt, bấu chặt vai Lăng Việt, chịu đựng khoái cảm và đau đớn đột nhiên bùng nổ, đầu óc trắng xoá.
- Nghe rõ chưa?
Cô gật đầu lung tung, nấc lên từng tiếng, nước mắt rơm rớm, ngáp ngáp như cá mắc cạn.
Sướng chết mất.
Cô thích sự hung bạo này, thích cây chày thao lộng điên đảo, nghiền ép ma sát thịt huyệt đến tê dại, thích thân thể nóng hổi, hai cánh tay rắn chắc và sự chiếm hữu bá đạo của Lăng Việt.
Rõ ràng bản thân hắn không sạch nhưng bắt cô phải sạch, chỉ được phép nghĩ về hắn, nằm dưới thân hắn.
Rõ ràng hắn chủ động nhắc Hoắc Vỹ Thần trước nhưng lại lồng lên ghen tuông chỉ vì cô đổi sắc mặt, suy nghĩ linh tinh.
Hắn không biết sự tức giận của hắn có bao nhiêu hấp dẫn, khiến cô trầm luân không lối thoát, sa thân vào không muốn rút ra. Cô yêu thích bản thân hắn và cây chày thịt đang giã điên cuồng vào cối của mình.
- Hôn. – Lăng Việt ra lệnh.
Khổng Tư lập tức bưng mặt hắn, hôn lên đôi môi mỏng bàng bạc. Lưỡi
Lăng Việt xông qua, cô mút lấy, cổ họng phát ra tiếng ư ư theo từng nhịp đâm hối hả.
- Sướng không?
- Sướng.
- Nói nhớ anh...
Khổng Tư không dám nói, mặt nóng bừng, mút môi, luồn lưỡi vào miệng Lăng Việt, giả bộ mải miết hôn không để ý. Nhưng hắn không tha, rít lên, mắt loé sát khí:
- Nói... Nói nhớ anh, muốn anh... Chỉ thèm mình anh.
- A... Không thích.
Hắn véo mạnh eo cô, đau ứa nước mắt.
- Khốn nạn... Đau em.
- Nói mau.
- Um...
Khổng Tư gan lỳ hôn khiến Lăng Việt tức. Tay hắn trược xuống mông, một ngón chọc vào lỗ nhị của cô. Khổng Tư thất kinh, vội khua tay ra sau lưng giữ lại, rên rỉ:
- Đừng mà... Đừng chọc vào đó... Không sạch.
- Có nói không?
- Nói... nói là được chứ gì... Lão già biến thái... A... Thúc nhẹ thôi,
muốn giết người?
Lăng Việt đời nào nghe, hai chân hắn đã co lên chống xuống đất tạo lực, hông nhấc nổi khỏi sàn, cứ thế phập phập đâm chọc không ngừng nghỉ, tàn nhẫn chà đạp huyệt nhỏ, đánh mông đùi và thân thể Khổng Tư nảy tưng tưng. Hai cánh mông rung rinh gợi dục.
Mắt Khổng Tư ngậm nước, mặt đỏ như máu, môi hồng xinh mấp máy
đóng mở, âm thanh lí nhí như muỗi kêu:
- Em... nhớ anh.
Nói xong xấu hổ không chịu nổi, giấu mặt vào cổ hắn.
Lồng ngực Lăng Việt phập phồng lên xuống, sự hả hê loé lên chẳng khác
nào hải đăng giữa biển đêm, hai tay hắn bóp hai cánh mông căng mẩy mềm
mại, hít hà:
- Nói lớn tiếng.
- Em nhớ anh. – Khổng Tư thổn thức, tim nhói từng hồi.
Hắn bắt cô nói nhưng quả thực cô rất nhớ hắn nên giống như thú tội,
quẫn bách xấu hổ phát điên.
- Nói muốn anh.
- Muốn... a... muốn anh. Á. .. chậm... chậm lại...
- Chỉ thèm khát mình anh, muốn anh chịch nát lỗ hư hỏng, muốn anh
chơi cả đêm... Mau nói...
- Cầm thú. Chịch thế này... hỏng thật đó. Lấy gì chơi...Á...
Nước mắt Khổng Tư lách tách rơi xuống vì bị đỉnh lộng quá bạo ngược,
cô vùng dậy bỏ chạy.
Tu.
Lăng Việt không ngờ cô chạy, giữ không kịp, lao theo nằm chân Khổng
Cô ngã sấp xuống sàn, cuống quýt bò về phía thảm.
Chày thịt ra khỏi động, sự trống rỗng bất thường ùa tới. Vách động co
bóp tiếc nuối nhưng khoái cảm vẫn tê tái dữ dội.
Lăng Việt chồm theo, đè sấp cô xuống thảm, ngồi lên mông:
- Trốn à? Trốn này...
Hắn tách hai cánh mông, thô bạo đâm vào.
- Á... Đau quá...
Khổng Tư bị đau, hét lên, khua khoắng tay chân. Sự phản kháng của cô chọc Lăng Việt phát rồ, hắn ấn chặt lưng cô xuống, bắt một tay bẻ gập ra phía sau không cho giấy, lồng lộn đâm phập phập liên hồi, đâm không ngừng nghỉ.
- A... ưm... Xin anh... Đừng mà... Không...
Khổng Tư hét lớn, vách hang siết chặt, hạt lê giật đùng đùng, cực khoái ập tới, mật dịch phun ào ào như đi tiểu, tràn ra ngoài ướt dầm dề.
- Lại đến... chỉ biết sướng một mình... Mau nói muốn anh.
- Em muốn anh... - Khổng Tư nức nở đầu hàng. – Chỉ muốn mình anh mà... Tha cho em... Á...
Cô đã nói theo ý hắn mà hắn cứ như phát rồ, lực mạnh hơn, tốc độ tăng nhanh hơn, đâm muốn đánh nát cả huyệt lẫn mông.
- Chưa đủ... Phải nói muốn anh chịch hỏng lỗ, muốn chơi cả đêm... Muốn khoai chôn trong động... Tự nghĩ đi...
- Ưm... ưm... Lão già... Ép người quá đáng... Không... đừng tăng lực, em nói... Em nói mà... - Khổng Tư bật khóc vì quá đau, quá sướng, cả thân thể lẫn tâm trí bay bổng mơ hồ trong nhục dục. – Chịch nát em đi...
Lăng Việt hít hà, khép hờ mắt, buông tay Khổng Tư, ghì eo cô.
- Mấy ngày nay nhớ anh không?
- Nhớ lắm... Nhớ sắp chết. Ưm... ưm... Nhớ gậy thịt... Muốn được đút vào... Muốn anh chơi cả đêm...
- Được. Đêm nay làm chết em.
Lăng Việt hưng phấn vì những lời dâm mỹ phát ra từ cái miệng ngọt ngào với giọng điệu nũng nịu uỷ khuất. Kích thích mạnh khiến hắn hung hãn hơn, kéo Khổng Tư chồng cao mông, chồm lên lưng cô phi nước kiệu.
Lại tư thế như động vật giao phối.
Khổng Tư cúi đầu rên rỉ, nhìn xuống háng mình.
Dâm thuỷ chảy ròng ròng, kéo thành sợi trắng lấp lánh tình sắc. Mu và đùi rung bần bật nhịp điệu. Cây chày nâu đỏ nổi gân dữ tợn thùm thụp giã vào ép dịch toé khỏi động, ma sát co kéo nghiền nát thịt non tạo từng dòng điện tê dại.
Khổng Tư hít hà, đầu chúc xuống thảm, hai tay ôm bộ ngực đang lắc lư, lén lút về đầu ti.
- A... sướng... - Cô không chịu nổi, rên rỉ. – Về hạt lê... A...
Lăng Việt lập tức luồn tay xuống day hạt lê, tóm lấy nhéo mạnh.
- Chỉ anh mới có thể làm em sướng thế này... Biết chưa?
- Biết mà. .. Biến thái.
- Không được nhớ đến Hoắc Vỹ Thần và Bá Hiến.
- Đừng... đừng nhắc tên... Em đâu có nhớ.
Lăng Việt cắn vai cô.
- Đau... đau quá... Đừng cắn...
- Đánh dấu em. – Hắn nhả vai, giữ chặt cổ cô ngoạm một miếng lớn, mút mạnh.
Kích thích từ mật động, hạt lê, đầu nhũ, cổ... dồn dập đánh lên đại não,
làn sóng cực khoái hết lớp này đến lớp khác chồm tới nhấn chìm Khổng Tư,
xô đẩy vùi dập thân thể cô quay mòng mòng.
- Không... đừng... Chết mất thôi... - Cô rên rỉ bấn loạn, miệng há hốc,
nước mắt tuôn ra.
Lăng Việt mút đủ, thấy dấu hôn đỏ tím đã hình thành, hài lòng gặm tai Cô:
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!