- A...
Khổng Tư hoảng, kêu khẽ một tiếng, tay vô thức vòng lên ôm cổ hắn, sợ ngã.
Lăng Việt xốc mạnh, chỉnh lại tư thế bế vững vàng rồi thong thả ra khỏi phòng.
Lỡ ôm cổ rồi, giờ thả ra thì kỳ quá, cô không dám thả.
Tim Khổng Tư đập bang bang trong ngực, chóp mũi bị mùi của Lăng Việt bủa vây, hít thở không thông
Cô nghe tiếng hắn thở trúc trắc, dường như không muốn hít vào nhưng vẫn buộc phải thở. Bàn tay đỡ dưới đùi cô siết hơi mạnh hơn mức cần thiết.
Hắn bị mùi của cô hun cho khó chịu, sắc mặt càng lúc càng sa sầm. Bên ngoài quán có một người đàn ông khác. Người này đã nhặt điện thoại và túi xách của cô, cầm trên tay. Anh ta mở cửa cho Lăng Việt ra. Xe đậu ngay ngoài cửa.
Khổng Tư không biết làm thế nào Lăng Việt mở được cửa kính đã khoá, cũng không dám hỏi.
Cô lí nhí:
- Cảm ơn anh...
- Ừ.
Lăng Việt không nói nhiều, nhét cô vào xe, tự mình ngồi luôn bên cạnh, sập cửa.
Khổng Tư run rẩy nhích sang bên kia, tránh xa Lăng Việt.
Hắn ra lệnh cho tài xế:
- Đến bệnh viện..
- Không cần. – Khổng Tư vội nói. – Tôi... làm ơn cho tôi về nhà.
Ánh mắt hắn quét sang, dừng mấy giây trên mặt cô.
- Nhà tôi có thuốc. – Khổng Tư sợ sệt giải thích. – Bộ dạng này... Tôi
Nếu giờ cô vào bệnh viện, bác sĩ cũng chỉ kê cho mấy thứ thuốc bôi mà thôi, không cần thiết làm to chuyện. Quan trọng là áo cô đứt hết cúc rồi, ai nhìn cũng biết cô gặp chuyện gì, vậy chẳng phải lạy ông tôi ở bụi này? Người ta sẽ chỉ trỏ bàn tán, xấu hổ lắm.
Khổng Tư kéo áo vest vào sát ngực, sợ da thịt lộ ra ngoài.
Lăng Việt gật đầu:
- Được. Địa chỉ?
Khổng Tư lập tức báo địa chỉ cho tài xế.
Suốt 15 phút trên xe Lăng Việt không nói gì, Khổng Tư cũng không dám nói. Cô vẫn sợ hãi run rẩy, hú vía vì chuyện vừa rồi. Nếu Lăng Việt không đến kịp, cô đã bị Dư Đoàn cưỡng bức.
Quá đáng sợ.
Khổng Tư không khống chế được cơn run rẩy, co người nép sát vào ghế xe, kéo áo lên che hết mặt.
Về đến chung cư, Lăng Việt mở cửa xe cho cô, đưa lên tận nhà.
Khổng Tư mơ mơ hồ hồ ẩn mật khẩu, ngước nhìn người đàn ông cao ơi là cao bên cạnh, rụt rè:
- Anh... uống chút café không?
- Ù.
gì.
Lăng Việt lạnh lùng nhìn lại.
Đương nhiên hắn sẽ uống.
Nếu không có ý định vào nhà nói chuyện thì hắn theo cô lên tận đây làm
Khổng Tư căng thẳng mở cửa, mời Lăng Việt vào.
Biết rằng hắn sẽ không hại cô nhưng kiểu hình của hắn quá khủng bố,
cô vẫn sợ.
Hắn cao hơn mét tám, cơ bắp căng chặt dưới lớp áo sơ mi, chân dài eo
thon, mặt âm trầm, đôi mắt nặng lệ khí.
áo.
Nếu hắn không phải xã hội đen, Khổng Tư đi bằng hai tay.
Cô hấp tấp mời Lăng Việt ngồi rồi chạy vào phòng đóng cửa thay quần
Toàn bộ quần áo trên người bị cô cởi hết, thay đồ mới.
Sự ghê tởm len lỏi trong xương tuỷ khiến cô rửa mặt rửa tay kỹ càng, cố
xua đi cảm giác bị đụng chạm.
tăm.
Nếu không phải Lăng Việt còn đang ngồi bên ngoài, cô đã xả nước
Mặt cô sưng vù lên, một bên mắt híp lại trông rất doạ người, hèn gì Lăng
Việt muốn đưa cô tới bệnh viện.
Khổng Tư lấy hai miếng cao dán lên má rồi ra ngoài pha café.
Phòng khách thoang thoảng mùi thuốc lá.
Lăng Việt ngồi vắt chéo chân trên sofa, lặng lẽ hút thuốc.
Hắn không xem điện thoại, không bật tivi, chỉ ngồi im lặng suy tư. Khổng Tư không biết phải nói gì, lấy café.
Lăng Việt đột nhiên lên tiếng:
- Café tan cũng được.
Hắn thậm chí không nhìn vẫn biết cô đang định pha café phin. Khổng Tư vâng khẽ một tiếng, cất phin, lấy café tan ra pha.
Rất nhanh, căn nhà tràn ngập mùi café thơm lừng.
Khổng Tư không dám uống, chỉ pha cho Lăng Việt.
Café cũng là một loại chất kích thích, uống vào hứng thú càng tăng cao hơn, khó chịu hơn.
này.
Lăng Việt nhấm nháp café. Khổng Tư lén quan sát người đàn ông
38 tuổi nhưng không nhìn ra dấu hiệu tuổi tác trên mặt.
Trông hắn như đàn ông 30 thành thục, ổn trọng.
Hoá ra đối với nhiều người, tuổi tác chỉ là con số.
Chú ruột Khổng Tư 39 tuổi mà bụng phệ, đầu hói, vừa già vừa ục à ục ịch; đặt cạnh Lăng Việt thì...
Còn cô, đứng với hắn chắc người ta nghĩ hai người hơn kém nhau 5 7 tuổi là cùng.
Sẽ không ai ngờ hắn hơn cô tận 15 tuổi.
Khi hắn là thiếu niên ngỗ nghịch vào cấp ba, đã biết yêu đương cô mới ra đời.
Khoảng cách một thế hệ chứ không ít. Gọi hắn là “anh” có ngượng mồm không nhỉ?
Hồi nãy sợ hãi, cái gì cũng không để ý, giờ ngại chết đi được.
Lăng Việt lên tiếng:
- Hiện tại tôi đang có bạn giường.
- Dạ? – Khổng Tư tròn mắt không hiểu.
- Tuần làm 3 lần, bóc bánh trả tiền.
- Nếu cô đồng ý trở thành tình nhân của tôi, tôi sẽ bỏ đứa kia.
Khổng Tư sửng sốt, không biết phải phản ứng thế nào.
Cái gì vậy?
Hạ thân cô co thắt, sự ham muốn trào lên mãnh liệt vì những từ kích thích quá mức.
Bạn tình... Tuần làm 3 lần... Bóc bánh trả tiền... Tình nhân.
Khổng Tư đột nhiên trở nên ngu ngơ:
- Sao bác sĩ Nhậm nói anh độc thân, không có tình nhân...
- Độc thân, đúng. Cũng không có tình nhân. Đứa con gái kia giống như
gái điểm mà thôi, không xứng làm tình nhân.
Việt.
À...
Ra vậy.
Chơi gái trả tiền, không phải tình nhân, không phải bạn gái hắn.
Xếp hạng thật rành rọt.
Lăng Việt nhìn cô chằm chằm, chờ câu trả lời.
Khổng Tư thực sự không muốn trở thành tình nhân của người như Lăng
Hắn nguy hiểm, rất có thể sẽ gây nguy hiểm cho cô. Nếu hắn vũ phu, tát
một cái cô lập tức nhập viện.
Trên hết, hắn bị bệnh này hơn 10 năm rồi, khẳng định số bạn tình, bạn gái, gái điểm lên giường hắn tính bằng hàng chục. Phải mấy chục người chứ không ít.
Bân!
- Tôi không có bệnh sinh dục. – Lăng Việt cười nhạt.
Khổng Tư giật thót mình, trợn mắt.
Hắn đọc được suy nghĩ trong đầu cô?
Hay vẻ mặt cô thể hiện quá rõ ràng?
- Tình trạng rối loạn ham muốn của cô...
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!