Bá Hiên đặt điện thoại xuống bàn, gạt nghe, bật loa ngoài. Giọng Lăng
Việt vang lên, trầm trầm, nặng nề:
lời.
-
- [Bảo Khổng Tư mở điện thoại đi.]
Bá Hiền giả vờ giả vịt:
- A... Khổng Tư, Lăng Việt kêu cậu mở điện thoại lên.
- Ừ, lát nữa ăn xong sẽ mở.
- Khổng Tư nói lát ăn xong mở. – Bá Hiện kêu vào điện thoại, chuyển
Lăng Việt im lặng mấy giây. Khổng Tư có thể nghe tiếng hắn thở nặng
nhọc. Cuối cùng hắn nói với Bá Hiên:
- [Ăn xong cậu lập tức về cho tôi.]
- Tại sao? Đây là nhà Khổng Tư, có phải nhà anh đâu.
- [Bá Hiên... Tôi đấm gãy mũi Hoắc Vỹ Thần, cậu biết đúng không?]
Hắn đang đe doạ. Nếu Bá Hiên không nghe lời, hắn sẽ đấm gãy mũi cậu
giống như từng làm với Hoắc Vỹ Thần.
Bá Hiến quằng vỏ ngao xuống bàn, hùng hổ định chửi nhau. Khổng Tư vội xua tay như điên.
Cậu đã hít vào, sắp văng tục rồi, thấy cô xua tay thì nghẹn đỏ mặt nhịn lại, nói nhẹ nhàng giả tạo:
- Này ông già... ông kẹp Khổng Tư suốt... 2 tháng không hở ra chút nào. Giờ ông đi công tác, phải để bọn tôi buôn dưa lê với nhau mấy tiếng chứ. Không kéo nhau ra ngoài chơi, về đây ngồi cho ông soi camera quản lý đã là khách sáo lắm rồi. Ông thích cấm đoán không? Tôi đưa Khổng Tư ra ngoài chơi, cả đêm không về...
- [Bá Hiên...] – Lăng Việt gầm lên. - [Đừng thách thức giới hạn của tao.]
Bá Hiền trợn mắt kinh ngạc. Khổng Tư cũng giật thót mình vì âm lượng và sự hung tàn trong giọng nói của Lăng Việt.
Cả hai câm nín nhìn nhau.
Sự im lặng khiến Lăng Việt nhận ra mình phản ứng hơi quá. Hắn hít thở sâu, hạ giọng:
- [Giờ cậu có hai sự lựa chọn. Một, ăn xong lập tức về. Hai... cứ nhơn nhơn lượn qua lượn lại đến khi nào cậu muốn, thứ sáu tôi về chúng ta tới sàn đấu Gongo làm một trận.]
Bá Hiến đảo mắt như rang lạc, từ kinh ngạc chuyển sang kinh hãi, mãi mới vớt được giọng nói:
- Anh tính hành hung tôi?
- [Bá Hiên, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Cậu xác định đấu lại được tôi thì cứ việc thách thức... Bằng không, tránh voi chẳng xấu mặt nào.]
Đe doạ xong, Lăng Việt cúp máy.
Bá Hiến văng tục:
- Vãi ***. Khổng Tư... tên này... tên này...
- Gongo là chỗ nào? – Khổng Tư không hiểu vì sao Bá Hiện đang hùng hổ đột nhiên như chó cụp đuôi.
- Là chỗ mà chỉ những tay đấm chuyên nghiệp mới có thể đăng ký sàn đấu, thách đấu đối thủ. Lăng Việt làm nghề gì? Cậu bảo anh ta làm xây dựng, kinh doanh web đen mà...
- Thì... Lăng Việt nói vậy. Bá Hiên, có phải cái sàn đấu hồi cấp ba cậu
hay xem?
- Đúng đúng đúng... chính nó.
- Trời ơi!
Khổng Tư nhăn nhó, há hốc miệng sợ hãi:
- Chỗ mà các đấu sĩ đấm nhau tự do, máu me be bét, bốn xung quanh hò reo ầm ĩ, cá cược, chửi tùm lum?
- Phải. Gongo là sàn lớn nhất ở thành phố này. Đấu sĩ chuyên nghiệp hay nghiệp dư đều phải tự đăng ký mới được xếp lên sàn. Hay Lăng Việt no?
Khổng Tư lắc đầu không biết.
Bá Hiên lau tay, tìm trang web của Gongo cho Khổng Tư xem.
Cô chăm chú đọc, cả người lạnh toát.
Chẳng lẽ Lăng Việt xuất thân từ đấu sĩ nghiệp dư?
Không phải đấu sĩ nghiệp dư nào cũng có thể đăng ký sàn đấu ở Gongo. Phải có một núi điều kiện này nọ. Nào là tổng số trận đấu đã tham gia, số trận thắng tối thiểu, cấp bậc này nọ theo hạng cân... Cả một mớ thông số viết tắt mà Khổng Tư không hiểu được.
Cô gạt lên xuống một hồi, lo lắng nhìn Bá Hiên:
- Dù Lăng Việt có phải đấu sĩ hay không, mình cũng không muốn hai
người đánh nhau. Nếu anh ấy từng là đấu sĩ nghiệp dư, cậu chết chắc.
- Đúng! – Bá Hiên trợn mắt bất mãn. – Tức chết lão nương... Vậy ăn xong phải cúp đuôi đi về như con chó sao? Trời ơi... Lão nương trở về làm bùa yếm hắn, cho hai ngươi chia tay sớm.
- Không được! Cục tức này không thể nuốt trôi. Lão nương ăn từ giờ đến 11 giờ đêm, sốt ruột chết hắn.
dành:
Khổng Tư đang căng thẳng cũng phải phì cười. Cô hạ giọng dỗ
- Thôi, đừng bực. Nhịn chút đi. Mình cũng không nghĩ hắn ghen tuông khủng khiếp thế.
- Còn hơn cả mấy mụ vợ giữ chồng. - Bá Hiện khoa trương trợn mắt vung tay.
- Ăn ăn ăn... Đừng tức. Hôm nay ăn mừng Bàng Tô Tô ngã ngựa, phải vui mới đúng.
- Không vui nổi.
Bá Hiên hậm hực rót rượu tu cạn, miệng lẩm bẩm rủa xả Lăng Việt, tay lại bốc nhoay nhoáy, khen ngon.
Khổng Tư buôn dưa lê với cậu nhưng lòng ngũ vị tạp trần.
Có quá nhiều điều về Lăng Việt mà cô không biết.
Cô chỉ biết hắn giỏi võ, lắm tiền, làm việc rất chăm chỉ. Ngoài ra chẳng biết gì.
Là tình nhân, biết như vậy quá đủ nhưng càng ngày Khổng Tư càng
tham lam, muốn biết nhiều hơn nữa. Nếu cô cố tình đào bới đời tư, Lăng Việt sẽ khó chịu, cảnh giác và không mở lòng. Như vậy giữa họ sẽ có rào cản tâm lý, không thoải mái.
Cô cần giải phóng tâm sinh lý để khỏi bệnh chứ không phải lúc nào
cũng canh cánh trong lòng chuyện xung quanh Lăng Việt.
Khổng Tư tự cấu đùi để vứt hết suy nghĩ vớ vẩn ra sau đầu, chuyên tâm
trò chuyện với Bá Hiến.
Ngồi thêm mười phút, cơn hứng tình kéo tới, đột ngột và mãnh liệt hơn
bao giờ hết khiến Khổng Tư sửng sốt.
Giống như có hàng ngàn con kiến bò trong mật động, cắn rứt, banh
vách động giãn ra ngứa ngáy. Dịch tiết tuôn ồ ạt, cửa mật động mấp máy
đóng mở, đau nhói, hạt lê giật giật khác thường. Cảm giác này y hệt khi
Khổng Tư ăn nhầm thuốc kích thích tăng tiết hormone hồi trước. Nhưng lần
này cô chẳng ăn nhầm gì cả, đây là cơn hứng tình đến muộn.
Mọi ngày, buổi chiều cô đã nổi hứng. Hôm nay không hiểu sao ham
muốn dịu bớt, đến tận bây giờ mới bùng lên, cường độ mạnh gấp 4 – 5 lần
bình thường khiến Khổng Tư co rúm người, hơi thở nặng nề, mồ hôi tủa
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!