Lăng Việt mới chỉ liếm bên dưới cho cô hai lần, tư vị tiêu hồn đến chết
không quên. Dạo đầu của họ thường rất ngắn cô đã chảy nước lênh láng,
không cần kích thích nhiều. Lăng Việt cũng vậy. Hắn thích động tác kịch liệt,
sau đó đâm luôn vào dập điên cuồng nên họ chưa có cơ hội làm tình 69.
Ơ.
Lần này hắn về, cô phải thử mới được.
Suy nghĩ đó khiến cả người Khổng Tư bốc hoả.
Cô nhìn mặt mình trong điện thoại, điều chỉnh cho thật lạnh lùng, thờ
Lăng Việt dường như cố ý khiêu khích cô, lúc thì nằm ngả ngớn ở giường
khoe thân trên trần trụi, ê a kể về tiệc rượu ban ngày; khi lại châm thuốc hút,
phì phèo thả khói, liếm môi liên tục. Mà động tác liếm càng càng ngày khêu
gợi, giống như hắn đang thèm khát cô.
Khổng Tư chịu không nổi, vội gọi xe về.
Lăng Việt không cho tắt máy nhưng Khổng Tư lấy cớ điện thoại sắp hết
pin để ngắt cuộc gọi.
Cô vừa về đến nhà, Lăng Việt lập tức gọi lại.
Hắn đã thấy cô trong camera, muốn tiếp tục buôn chuyện.
Cô nhớ hắn, muốn hắn nhưng không muốn nghe điện thoại.
Nhìn mặt, nghe giọng mà không được chạm vào quả thực hành hạ. Chẳng thà đừng trông còn hơn.
Khổng Tư tắt cuộc gọi, vào nhà vệ sinh đi qua đi lại.
Lăng Việt không lắp camera trong này. Nếu muốn thủ dâm, có thể mang đồ vào làm... Nhưng cô chưa từng thử, không biết làm. Giờ nếu vào phòng Lăng Việt lấy đồ chơi, hắn sẽ trông thấy.
Quá xấu hổ.
Khổng Tư đứng trong nhà vệ sinh một hồi, không vượt qua được sự xấu hổ, tắm nước lạnh rồi quấn khăn đi ra lấy quần áo thay.
Lăng Việt không gọi lại nữa.
Hắn đang nhìn cô qua camera, chắc chờ cô làm ra hành động dâm đãng nào đó. Da mặt cô mỏng, không làm được, lấy quần áo mang vào nhà tắm mặc rồi chui vào chăn nằm.
dốc:
Sợ hắn giận, cô gọi lại.
Lăng Việt bắt máy, không thấy người nhưng nghe thấy tiếng hắn thở
- [Cún con... Không thủ dâm à?]
Toàn thân Khổng Tư bốc hoả, kéo chăn lút đầu:
- Không... không đến nỗi. Em vẫn chịu được.
- [Đồ xấu xa...]
Điện thoại bị hắn cầm lấy.
Khổng Tư hết hồn khi hắn đưa camera xuống dưới.
hôi.
nhìn.
Cự vật nâu đỏ nổi gân dữ tợn đang bị hẳn nằm trong tay, xóc liên
Khổng Tư kêu khẽ một tiếng, che màn hình điện thoại, không dám
- [Anh muốn đâm em... Muốn chơi em... Muốn làm chết em. Tiếng rên rỉ của Lăng Việt tra tấn lỗ tai và hạ thân cô.
- Em buồn ngủ rồi...
- [Đừng tắt máy. Để anh xong đã... Khổng Tư... Gọi tên anh...]
- Lăng... Việt... - Gọi tên hắn cũng xấu hổ phát điên.
- [Cún con, muốn anh không?]
- Muốn. – Cô không thể khống chế được miệng mình.
Nói xong tim nhói lên từng hồi, vách động co thắt dữ dội.
- [Nhớ anh không?]
Khổng Tư không dám trả lời “có”, sợ Lăng Việt kiêu ngạo. Nhớ lắm...
Nhớ sắp phát điên.
- [Mau... gọi tên anh...]
- Lăng Việt.
Tiếng sột soạt tăng dần tốc độ, tiếng thở cũng hổn hển không ngừng, kèm theo âm thanh hít hà vừa sung sướng vừa thống khổ.
- [Không đủ... Anh muốn *** em...]
- Cầm thú.
Đột nhiên hắn nói tục, cô quẫn bách không chịu nổi, tay bất giác đưa xuống sờ hạ thân, lén lút vuốt ve.
Cô nằm trong chăn, trùm kín đầu, hi vọng Lăng Việt nhìn qua camera không phát giác.
- [Đến đây với anh, Khổng Tư... Cún con à... Anh thèm lắm. hai ngày... Em bỏ bùa anh. Trở về lập tức *** chết em.
- Mau trở về đi...
Mới
Động thịt ngứa ngáy muốn ngay lập tức được chày khổng lồ đâm vào, ma sát. Hai chân Khổng Tư xoắn vào nhau, tay vuốt ve nhanh hơn, day day hạt lê.
tung.
Tiếng thở của Lăng Việt ồ ồ gấp gáp, tiếng sột soạt lộn xộn lung
Khổng Tư lén lút hé tay lên xem, thấy vọng vì hắn đã bỏ điện thoại xuống giường. Chẳng nhìn thấy động tác của hắn, chỉ thấy trần nhà, nghe những tiếng động hắn phát ra.
Lăng Việt xóc một hồi, rên lớn, phóng thích rồi chỉ nghe thấy tiếng thở, không còn âm thanh khác.
Hắn xong rồi.
Khổng Tư bĩu môi.
Đàn ông sướng thật, có thể tự làm mình ra. Phụ nữ không giống. Hoặc vì cô không biết làm, không thể khiến bản thân ra chứ xem video thẩm du của các diễn viên, thấy họ tự làm cũng sướng lắm, rên rỉ như điên.
Nhưng cô xem rồi, biết thế chứ không muốn tự mình làm. Máy rung hay đồ chơi đều không thể bằng bàn tay và cây gậy thịt gân guốc của Lăng Việt. Cô muốn là muốn hắn cơ, không phải muốn dùng thứ vô tri dí vào hạt lê, đâm vào thân thể mình.
Cô muốn Lăng Việt đè lên, dùng cơ thể lực lưỡng đó cọ xát, dùng phân thân hắn đâm chọc ma sát tầng tầng lớp lớp thịt huyệt, dùng môi lưỡi nóng hồi hôn mút khuấy đảo miệng trên miệng dưới...
Cô muốn hắn.
Khổng Tư khép chặt chân, không tự sờ nữa, hơi thở nặng nề thổn
thức.
Lăng Việt nghe thấy, thì thầm:
- [Làm gì đó?]
- Không...
Cảm giác tủi thân trào lên, nước mắt không khống chế được rơm rớm
trên mi.
Lăng Việt không tin:
- [Nói dối. Đang tự an ủi phải không?]
Khổng Tư không trả lời.
Cô muốn hắn trở về ngay lập tức. Muốn ôm, hôn hắn...
Cô nhớ hắn.
Nhưng nếu nói toẹt ra, Lăng Việt sẽ tự cao, sẽ nghĩ cô cần hắn rất nhiều.
Vậy nên Khổng Tư không nói, cứ để hắn hiểu lầm là cô đang tự sờ soạng.
- [Cho anh xem...] – Lăng Việt yêu cầu.
- Không.
- [Ngoan, cho anh xem...]
- Em đi ngủ đây. Anh cũng ngủ đi...
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!