Lăng Việt tắm xong, vội vã sấy tóc rồi ra ngoài xem Khổng Tư đang làm gì.
Hắn nhìn mấy khung camera trên màn hình laptop, không thấy Khổng
Tư đâu thì tua lại một đoạn.
Hắn thấy cô đi ra khỏi phòng ngủ của hắn, sang phòng ngủ lớn, lấy
quần mang vào nhà vệ sinh thay. Chỉ hơn 4 phút sau Khổng Tư đã đi ra, vào
bếp pha café rồi ra ban công ngồi.
Lăng Việt đổi camera, thấy bóng lưng Khổng Tư trong vùng tối của ban
công.
- Không tự xử sao?
Hắn ngạc nhiên, mang laptop ra sofa ngồi nhìn.
Kiểm tra lại thời gian Khổng Tư vào nhà vệ sinh thấy chỉ hơn 4 phút một
chút, không đủ thời gian tự xử, Lăng Việt vừa nghi hoặc vừa lo lắng:
- Chẳng lẽ thực sự đỡ rồi, không thèm nữa?
Mắt hắn đảo quanh suy nghĩ, sau đó dán vào màn hình máy tính, zoom to để xem cho rõ.
Ban công khá tối, chỉ thấy một bóng lưng nhỏ bé đang ngồi bất động.
Lâu thật lâu Khổng Tư mới cầm cốc lên uống một ngụm café rồi đặt xuống. Đột nhiên hắn cũng thèm café. Nhưng hắn còn phải ngủ sớm, mai dậy di chuyển một quãng đường rất xa tới điểm hẹn, không thể uống.
Hắn ngồi nhìn chăm chăm màn hình, chỉ hận không thể vươn tay qua tóm lấy Khổng Tư lôi ra chịch cho một trận.
vang.
Trong đầu hắn đều là ký ức khi đè cô dưới thân.
Hắn cứ ngồi như vậy cả giờ đồng hồ cho đến khi điện thoại reo
Châu Đông gọi.
Lăng Việt nhíu mày, miễn cưỡng nghe máy:
- GÌ?
- [Anh đến Quy Thành hả? Sao không gọi em? Anh đang ở đâu... Bọn em có tiệc “rau sạch” anh đến không?]
- Mai tao còn có việc.
- [Có việc? Việc quái gì quan trọng bằng việc chịch hả? “Rau sạch” đấy đại ca... Gái trinh hẳn hoi. Anh đang ở đâu, em cho xe đến đón.
Lăng Việt thở dài bực bội:
- Không đi.
-[...]
Châu Đông á khẩu một hồi, ré lên:
- [Lăng ca, anh bị ma ám à? Không muốn chơi gái trinh? Hay bên cạnh
anh đang có hoa hậu?]
- Ừ... Có hoa hậu. – Lăng Việt nhìn màn hình máy tính, khoé miệng bất
giác nhếch lên.
- [Biết ngay... Đứa nào thế? Xinh lắm không?]
- Xinh...
- [Đại ca... Không phải nó đang nằm cùng anh đấy chứ?]
- Đang nằm cùng.
Hắn đưa tay chạm vào màn hình máy tính, sờ sờ như muốn xuyên qua nó đụng vào người Khổng Tư.
Tư.
- [Vậy thôi, chơi của anh đi. Mai rảnh không?]
- Không rảnh.
- [Ngày kia...]
- Không. Tao phải dồn việc để về sớm. Để dịp khác gặp.
- [Ơ kìa... Nửa năm không gặp...]
Lăng Việt cúp máy.
Hắn phải gấp rút hoàn thành công việc để trở về Đoan Hồ với Khổng
Lăng Việt ngồi nhìn chằm chằm màn hình, thấy Khổng Tư không động đậy thì gọi điện. Cô lập tức bắt máy.
- Ngủ chưa?
- [Sắp rồi ạ.]
Giọng nói mềm mại, dịu dàng, ngọt ngào... gãi vào lòng hắn ngứa ngáy. Lăng Việt cố ngăn mình nảy sinh phản ứng bằng cách trêu Khổng Tư:
- Sắp nhìn thủng chấn song ban công hả?
- [Anh theo dõi em...] – Khổng Tư hơi nũng nịu, giọng pha lẫn ý cười. - Đâu có. Anh xem máy tính của anh, em nhìn bầu trời của em... Liên quan gì.
- [Em tìm chỗ ngắt camera.]
- Tìm thoải mái. – Lăng Việt cười khùng khục. – Trừ khi em đập vỡ
chúng, bằng không đừng hòng ngắt. Kể cả mất điện.
- [Gian xảo.]
- Đi làm có gì vui không?
- [A... Không có..
Hắn khẽ nhíu mày:
- Sao vậy? Không muốn nói với anh?
- [Um... Chỉ toàn chuyện linh tinh thôi.
- Linh tinh là chuyện gì? Liên quan đến Bá Hiên?
Lăng Việt hơi bực bội một chút, giọng nặng nề. Dường như Khổng Tư sợ hắn giận, vội giải thích:
...]
- [Không phải... Thì... Tại em không muốn nhắc đến Hoắc Vỹ Thần
- Thắng đó lại đến tìm? – Hắn cáu, rít lên.
- [Không. Con nhỏ hồi trước ngủ với Hoắc Vỹ Thần làm cùng công ty em. Nó ghen tị với em, đang hỏi thăm về anh, muốn câu anh lên giường]
sao?
Lông mày hắn giãn ra:
- Hả? Em nói về anh ở công ty?
- [Nói sơ sơ nhưng chưa cho ai xem ảnh.]
- Không cho xem ảnh mà nhỏ kia muốn câu anh? Lỡ anh xấu như quỷ thì
Giọng Khổng Tư trở nên hậm hực:
- [Mọi người bảo dù anh có xấu đến mấy, em chấp nhận được thì nó cũng ngủ được.]
Lăng Việt cười khẩy:
- Cún con, sợ anh bị câu mất?
- [Tức á... Không muốn thua con điểm đó.]
Ý cười trên môi Lăng Việt khi đậm khi nhạt. Hắn gợi chuyện để Khổng Tư
kể chi tiết hơn nhưng cô không nói tên đứa con gái kia.
Họ buôn dưa lê đến quá nửa đêm hắn mới tiếc nuối cúp máy để cô đi
ngú.
Khổng Tư ngoan ngoãn vào phòng, lên giường nằm.
Lăng Việt vẫn ngồi trên sofa, vừa hút thuốc vừa nhìn màn hình máy tính
tối om. Vì Khổng Tư tắt điện, camera quay không rõ, chỉ thấy xám xám đen
đen. Thế nhưng hắn cứ nhìn mãi không dứt mắt được.
Chỉ một lát sau, Khổng Tư ngủ.
- Cún con hư đốn... Ngủ nhanh như vậy... Thực sự không thèm sao?
Một chút lo lắng len lỏi trong lòng hắn.
Nếu Khổng Tư có thể khỏi, không cần hắn nữa thì sao?
Lăng Việt ngồi như tượng, trầm mặc đến gần sáng mới trượt xuống sofa thiếp đi.
thân.
Khổng Tư làm việc như điên, cố phớt lờ ham muốn đang cắn rứt dưới hạ
Hôm nay mới là ngày thứ hai Lăng Việt đi công tác.
Vì hôm qua không được làm, sáng sớm thức giấc cô đã muốn phát điên, phải tắm nước lạnh trước khi đi làm.
Đến công ty, ngồi xuống bàn thì ham muốn trỗi dậy dữ dội, mật dịch chảy ra ướt cả băng vệ sinh hàng ngày. Cô vừa phải thay cái mới.
Khi chưa biết mùi tình dục, ham muốn kiểu khác; hiện tại đã biết, đầu nhớ về Lăng Việt, thân thể thèm khát ghê rợn.
Cô không dám uống café, sợ chất kích thích làm tình trạng nặng thêm.
Ăn trưa xong, cô không nghỉ ngơi, tiếp tục làm việc, hi vọng có thể khiến bản thân mệt mỏi, tối về đỡ mất ngủ.
Các chị trong phòng đi ăn cơm trưa chưa về, chỉ còn mình Khổng Tư ngồi lại.
Cửa phòng mở, Bàng Tô Tô ló đầu vào, thấy Khổng Tư ngồi một mình thì cười khúc khích:
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!