Hơn chín giờ, chuông điện thoại reo. Lăng Việt gọi video.
Khổng Tư vội về lấy điện thoại, gạt kết nối.
Khuôn mặt đẹp trai thâm trầm xuất hiện trên màn hình, khoé môi hắn hơi nhếch tà mị, khiến tim Khổng Tư nhói đau, không tài nào dứt mắt ra được.
Nhớ quá...
Lăng Việt đang mặc quần áo ngủ, nằm trên giường. Cất giọng trầm ấm trêu chọc:
- [Cún con... Ngồi cả tiếng rồi. Anh còn tưởng camera bị đơ.]
Khổng Tư sửng sốt nhìn quanh phòng:
- Anh lắp camera trong phòng này?
- [Ha ha...]
Khổng Tư nhíu mày, bực bội:
- Biết em ngồi cả tiếng mà không gọi. Anh xem camera bằng gì?
Lăng Việt hướng camera điện thoại cho cô nhìn màn hình laptop để trên giường. Khổng Tư vừa bực vừa xấu hổ khi thấy trên laptop là 4 khung hình camera, trong đó có 1 khung quay phòng ngủ của Lăng Việt, có cô ngồi thu lu trên ghế.
Cô ngước nhìn góc trên, thấy một chấm tròn loang loáng.
Tên gian xảo.
Hắn lắp camera ẩn trong này.
Cô bực bội kêu:
- Anh rảnh rỗi thì gọi cho em chứ... Ngồi nhìn camera cả tiếng không gọi
Hâm à?
Lăng Việt cười trừ:
- [Thế nào rồi? Muốn không?]
Không nhắc thì thôi, nhắc đến bên dưới lại ngứa ngáy khó chịu. Nhưng giờ Lăng Việt không có ở đây, không thể xác nhận lời cô là thật hay đùa. Khổng Tư cứng đầu nói ngược:
- Không đến nỗi nào... Vẫn chịu được. Hình như triệu chứng thuyên giảm so với trước kia.
- [Thật?] – Lăng Việt sửng sốt. – [Nhanh như vậy đã giảm?]
- Hơn 2 tháng rồi mà. Dạo trước em nghe bác sĩ Nhậm nói có một cặp
ghép với nhau 6 tháng đã khỏi. Biết đâu tình trạng của em cũng tiến triển tốt như họ.
Ánh mắt Lăng Việt tối sầm, có vẻ khó chịu.
Khổng Tư khoái chí, cố nín cười.
Hắn bị bệnh này đã hơn 10 năm, ngày nào cũng hùng hục như trâu, làm tình không biết mệt mỏi. Vớ được cô, hắn được làm thoải mái không cần lo bạn tình kỳ thị, không sợ mang tiếng dâm đãng, thậm chí không sợ cô từ chối. Tình trạng của cô nặng hơn, khiêu khích một chút đã ướt sũng, cởi ra lập tức đâm vào không cần nghĩ, hắn thích nhất kiểu đó đương nhiên muốn bệnh của cô duy trì lâu dài.
Cô vờ ngây thơ:
- Sao? Không muốn em khỏi?
-
- [Anh chỉ sợ em hi vọng quá lớn sẽ thất vọng.] – Lăng Việt từ tốn đáp. - [Nếu ham muốn giảm so với khi mới phát bệnh, khả năng cao là tình trạng đang dần ổn định, chứ không phải nó sẽ khỏi ngay ngày mai. Em xem... anh đã bị hơn 10 năm rồi. Có một thời gian anh cảm giác mình đã khỏi, vui mừng nhảy nhót. Sau đó bị lại...]
Khổng Tư bĩu môi, méo mặt:
- Anh không để em hi vọng chút được à?
- [Đừng hi vọng quá nhiều.]
Cô cấu vào đùi để không cười lên, giả vờ hậm hực.
Lăng Việt không muốn cô khỏi, nói phũ dập tắt hi vọng. Giờ cô mà khỏi, hắn đi kiếm tình nhân khác cũng chẳng được thống khoái.
Trên hết, cô lợi thế hơn đám gái vớ vẩn Lăng Việt từng bóc bánh trả tiền hoặc cặp kè vì cô dâng màng trinh cho hắn, hoàn toàn sạch sẽ.
Khổng Tư nhìn chăm chăm Lăng Việt, hắn cũng nhìn lại không chớp mắt. Bầu không khí trở nên khó xử. Khổng Tư chớp chớp mắt, nhìn xuống, lẩm bẩm:
- Hôm nay anh làm những gì?
- [Khảo sát thực địa, đi gặp các quan chức địa phương, móc ngoặc quan hệ, bôi trơn quy trình, chuẩn bị đấu thầu. Ngày mai sẽ phải đi uống
rượu.
- Có gái không?
-[Có.]
Khổng Tư nhíu mày, tim nhói lên khó chịu, mắt trừng lớn:
- Chuẩn bị 50 tỷ bồi thường chưa?
- [Ha ha...] – Lăng Việt cười khan, không đáp.
Khổng Tư mím môi, lồng ngực nghẹn lại, truy vấn:
- Anh sẽ ngồi trong phòng karaoke ôm gái giống bọn họ? -[...]
- Rồi uống say, kiếm khách sạn chịch dạo, giải toả?
- [Em có phiền không?]
- Phiền. – Khổng Tư lớn tiếng. – Tôi ghét nhất... căm ghét... căm thù
những kẻ phản bội. Hợp đồng đã ghi rõ.
Lăng Việt ngắt lời, đưa điện thoại tới sát mặt, ý cười thêm đậm, giọng
trầm rung từ tính:
-
- [Bỏ qua hợp đồng... Em có ghen không?]
- Hå?
[Nếu em ghen, anh thề sẽ giữ mình.
- Ghen. – Khổng Tư lập tức gật như bổ củi.
Khoé miệng Lăng Việt nhếch lên:
- [Nói dối.]
- Thật mà... Ghen đó.
Khổng Tư không cần biết mình có ghen hay không. Cô đang rất khó chịu
vì nghĩ Lăng Việt sẽ ôm gái trong quán karaoke, muốn lập tức chạy tới kẹp
bên cạnh, kè kè nhìn hắn.
-
- Anh thề đi.
- [Muốn anh thề thế nào?]
- Thề nếu anh dám ôm gái, ngủ với gái, anh sẽ bị trời phạt, cả đời yếu
sinh lý, chim teo bằng quả ớt.
-[...]
Lăng Việt đơ luôn, nhăn mặt một hồi không nói được gì.
Khổng Tư kêu toáng lên:
- Sao thế? Không dám thề? Mới cặp kè 2 tháng anh đã chán, muốn sở hoa ngửi liễu, liếm láp của lạ rồi? Nếu không dám thề, chuyển 50 tỷ luôn đây. Em dọn đồ của anh ném hết vào sọt rác. Không cần về nữa...
Mặt Khổng Tư đỏ gay, mắt trừng lớn, hậm hực như sắp khóc.
Lăng Việt nhìn chăm chăm một hồi, nụ cười tà ác trêu chọc dần tắt. Hắn đưa điện thoại tới gần miệng, thì thầm:
- [Anh cứng rồi...
Tim Khổng Tư thót lên. Cô thực sự muốn khóc:
- Thì sao? Muốn đi tìm gái giải quyết? Không thể nữa?
- [...]
Hắn không đáp, mắt nhìn hình điện thoại, tay từ từ di chuyển. Có tiếng quần áo sột soạt.
đục.
Khổng Tư tròn mắt, nín thở.
Không phải Lăng Việt định...
Tay hắn đưa lên xuống nhẹ nhàng, hơi thở nặng nề, ánh mắt mờ
Hắn thì thầm:
- [Cún con... há miệng ra...]
- Hả? Làm gì?
- [Há miệng...]
Hắn nói trong tiếng thở, âm thanh gợi tình kinh khủng. Mặt Khổng Tư nóng bừng. Cô không muốn hắn đi với gái, chấp nhận giúp hắn thẩm du, lưỡng lự một hồi rồi há miệng.
uót.
...]
Hắn hít hà, liếm mép thèm thuồng, tay xóc nhanh dần.
Vách hang co bóp vì bị kích thích, ham muốn trào lên, mật dịch rỉ ra ươn
- [Đưa hai ngón tay vào miệng, mút đi...]
- Ưm... - Khổng Tư bĩu môi, nhăn mặt kháng cự.
- [Nếu không, đưa điện thoại xuống bên dưới cho anh nhìn... Tự sở
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!