Đồ chơi cái gì? Khổng Tư xấu hổ lườm hắn. Đồ chơi nào cũng không bằng đồ thật. Dù cô chưa từng thử đồ chơi nhưng đã xem vài phim con heo tương tự, nhìn không thích.
Cô muốn thân thể nóng như lửa của Lăng Việt. Da thịt hắn cứng rắn, sờ rất thoải mái. Vật kia vừa to vừa dài, nhồi đầy căng, đưa cô lên đỉnh không biết bao lần. Quan trọng là mùi, vị, hơi thở, sự hiện diện của hắn mới khiến Khổng Tư yên tâm, thoả mãn.
Cô không muốn xa hắn một ngày nào.
Khổng Tư thở dài, cố nén yếu đuối, cười gượng:
- Vậy cũng được. Anh đi nhanh về nhanh, đừng la cà quá lâu. Em không chịu được sẽ tìm trai...
- Em dám? – Lăng Việt bóp má cô, nhướn mày dữ tợn. – Anh thiến thắng
đó, thiến cả em.
- Sao mà thiến em được?
- Thiến được đó. Em muốn thử không?
Sự hung hãn của hắn khiến cô vui muốn chết, lắc đầu nguầy nguậy: - Không thử.
- Cấm vớ vẩn. Đừng gọi thằng Bá Hiến quỷ quái đến nhà tâm sự, ôm ấp, vuốt má. Anh lắp camera trong nhà. Đêm nào cũng phải ngủ ở nhà. Không được đi sớm về muộn, không được hẹn đi chơi với nó. Em mà không ngoan, anh đập tan mặt tiền nó cho em biết tay.
hån.
Lăng Việt không nói đùa, lửa cháy ngùn ngụt hung tàn trong đôi mắt
Khổng Tư gỡ tay hắn khỏi mặt mình, đi vòng qua bàn ngồi lên đùi hẳn, ôm chặt cổ, không nói gì.
Điệu bộ làm nũng dính người của cô khiến Lăng Việt dần nguôi giận, vuốt lưng dỗ dành:
- Ngoan... Còn vài hôm nữa, thoải mái lăn lộn. Làm nhiều một chút, bù cho mấy ngày không được làm.
- Um...
Khổng Tư dụi mặt vào tóc hẳn, hít hà.
Sáng thứ 2, Lăng Việt đi công tác, Khổng Tư tỉnh giấc đã thấy bên cạnh trống không, cảm giác hụt hẫng dâng trào.
Cô thở dài, đi đánh răng thì điện thoại reo vang, Bá Hiên gọi. Cô bật loa ngoài:
sợ.
- [Alo, chó con... Lão già kia đi rồi hả?]
- Đi rồi.
- [Mình đến đón nha. Làm đồ ăn sáng cho mình với.
- Lăng Việt lắp camera trong nhà.
- [Thì kệ xác hẳn. Chọc cho hắn tức chết. Hi hi...]
Bá Hiên cười khúc khích khoái chí.
Khổng Tư lo lắng ra giá:
- Cậu chọc hắn tức chết, mình phải gánh hậu quả. Hắn nổi giận rất đáng
- [Hắn đánh cậu?]
- Không đánh. Nhưng cũng đáng sợ như khi cậu giận mình... Mình thử
giận cậu xem cậu cảm thấy thế nào...
- [Ừm... Vậy giờ làm sao? Có bạn trai thì hắt hủi bạn thân?]
Làm gì có. – Khổng Tư hạ giọng áy náy. – Cứ đến ăn sáng đi... Nhưng
đừng ôm ấp, nắm tay, vuốt má...
- [Chó con...] – Bá Hiên rú lên bực tức. – [Lão nương quan trọng hay hắn
quan trọng?]
Khổng Tư không dám trả lời.
Lần trước cô có thể dễ dàng khẳng định Bá Hiên quan trọng hơn nhưng
giờ tuyệt đối không dám. Lăng Việt giận cô mấy hôm cô đã khó chịu muốn
chết, không thể lại khiến hắn giận lần nữa, cấm vận mấy ngày liền.
Bá Hiến thở hổn hển khoa trương:
- [Đồ khốn nhà ngươi... Trọng khoai khinh bạn. Hãy đợi đấy, lão nương
đến nhà, ôm chết ngươi trước camera cho lão già kia nhìn.]
Hét xong, Bá Hiến cúp máy.
- Này...
Khổng Tư bất lực gục đầu.
Cô ra chuẩn bị bữa sáng, nghĩ cách dỗ dành Bá Hiện
Giá như có thể nói cho Lăng Việt biết Bá Hiên là gay thì tốt. Như vậy hắn
sẽ thả lỏng hơn, không tức giận với cô.
Khổng Tư nhớ lại lần trước hắn giận, lòng ngọt như ngào một trận. Hắn
không ghen tuông nhưng ích kỷ giữ cô cho riêng mình, không muốn cô thân mật với bất cứ thằng đàn ông nào. Đó cũng là một loại ghen. Dù Lăng Việt không yêu cô, sự ghen tị của hắn vẫn khiến cô cảm thấy mình có giá.
Bá Hiến đến rất nhanh, không nhào vào ôm cô như đã doạ mà xồng xộc đi vào phòng khách nhìn ngược nhìn xuôi. Nhìn thấy camera, cậu giơ ngón giữa ra, hùng hổ quát:
- Lão già chết tiệt... Về mà giữ.
Nói xong quay người đi vào bếp ngồi.
Khổng Tư phì cười, nhẹ nhõm đi theo.
Lăng Việt lắp cả camera trong bếp. Cô dọn bữa sáng, buôn chuyện:
- Cậu định làm gì với Bàng Tô Tô? Không phải câu dẫn nó đấy chứ?
- Câu. – Bá Hiến ăn một miếng cơm lớn, sảng khoái thở dài. – Ngon quá
. Câu chứ. Õm ở với nó và 1 nhỏ nữa trong phòng kinh doanh, cho hai con đánh nhau.
- Chó con... liều lĩnh vậy? Không sợ mang tiếng tra nam?
- Lão nương không bao giờ bị mang tiếng đó. Trình thả thính thượng thừa. Rất tôn trọng phái nữ... Quan trọng là lão nương không ngả bài với bất cứ đứa nào, chỉ đưa đẩy chút đỉnh. Con nhỏ phòng kinh doanh rất ghê gớm, giả nai kinh hồn. Bàng Tô Tô chả khác gì. Để hai đứa xâu xé nhau, lão nương ở giữa thu thập bằng chứng. Ha ha...
- Cậu định làm gì với chỗ bằng chứng đó?
- Gửi cho giám đốc Tần Khương chứ gì. Bàng Tô Tô rõ ràng là bồ bịch của Tần Khương, bán trộn cho lão mới có được vị trí thư ký mà ăn trong bát còn nhìn trong nồi. Tần Khương chịu được à? Dù lão không quan tâm thì mình cũng có cách khiến con điểm đó hết vênh váo. Còn Bàng Thông dâm dê ngồi một bên, Bàng Tô Tô đừng hòng yên ổn.
Khổng Tư cảm động, mắt đỏ lên:
- Chó con... không cần làm đến mức đó vì mình.
- Cần chứ. Hai đứa chó má đụng đến bảo bối của ta, không thể tha thứ. A... - Bá Hiên ngồi thẳng lưng, mắt mở to, sực nhớ ra chuyện quan trọng. - Nghe nói Hoặc Vỹ Thần phạm lỗi nặng, bị đuổi việc rồi.
- Thật sao? – Khổng Tư giả vờ kinh ngạc.
Cô đã nghe Lăng Việt nói nhưng chưa kịp kể với Bá Hiên. Giờ cô phải diễn kịch để Bá Hiên không trách móc.
- Thật. Chị họ mình nói. Dạo này thẳng họ Hoắc đó xuống sắc ghê lắm. Không có cậu chăm sóc, con mẹ nó xuống mã là chuyện đương nhiên. - Mình có chăm sóc gì đâu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!