- [Alo, tôi Dư Đoàn nghe... Ai đấy ạ?]
Giọng trầm trầm ấm áp lịch thiệp vang lên, dội vào tai Khổng Tư, ngứa ngáy.
Cô hít thở sâu, rụt rè:
- Xin chào, tôi là Khổng Tư... Tôi...
- [...]
- Tôi... À... Bác sĩ Nhậm.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng hít khí, sau đó Dư Đoàn vừa nói vừa cười, có vẻ hoan hỉ:
- [Chào cô. Bác sĩ Nhậm Tiêu cho cô số của tôi?]
- Vâng..
- [À... Ha ha...] – Y cười gượng. - [Vậy... Bây giờ cô có rảnh không? Tôi mời cô đi uống café.]
- Bây giờ sao?
- [Phải. Hôm nay thứ 7 mà...]
Đúng nhỉ.
Khổng Tư bị hành hạ, lại xin nghỉ liên tục, có biết ngày tháng gì đâu. Cô vừa hồi hộp vừa sợ hãi, ngập ngừng:
- Tôi...
- [Chỉ uống cốc café, nói chuyện phiếm thôi mà. Nói qua điện thoại không tiện.] – Dư Đoàn hạ giọng dịu dàng.
Quả thực chuyện này không thể nói qua điện thoại, nhắn tin càng ngai.
Khổng Tư khẽ gật đầu:
- Vậy... Được.
- [Ha ha... Tốt quá. Tôi gửi địa chị quán café cho cô nhé. 9 giờ được
không?]
- Vâng.
Khổng Tư tắt máy, vội vã trang điểm nhẹ, búi tóc, thay quần áo, ngắm
vuốt một hồi.
Cô căng thẳng hơn đi thi đại học, cổ hình mặc áo sơ mi dài tay kín đáo
và quần bò, đi giày thể thao.
Cách ăn mặc này khá cổ hủ, sẽ không làm đối phương nghĩ cô phát
bệnh, thèm muốn đến điên rồi.
Quán café mà Dư Đoàn hẹn cách nhà cô 15 phút đi xe, nằm ở khu phố sầm uất, rất dễ mường tượng.
Khổng Tư vội vã ra khỏi nhà, tim đập thình thịch trong lồng ngực.
***
Cộc cộc cộc.
Cửa phòng bị gõ.
Lăng Việt đang ngồi khua bàn phím như bay, chép miệng:
- Vào.
Một người đàn ông mặt sẹo, mặc vest xám hối hả chạy vào báo cáo:
- Đại ca, bên bác sĩ Nhậm gửi ảnh.
Lăng Việt lạnh lùng đưa tay ra.
Mặt sẹo đặt điện thoại của mình vào tay hắn.
Ánh mắt hắn lúc này mới rời màn mình máy tính, quét lên điện thoại rồi dừng luôn, zoom lên nhìn hồi lâu.
- Xinh. Tên gì?
- Tên Khổng Tư, 23 tuổi, nhân viên công ty xuất nhập khẩu Thiên La. Mới phát bệnh. Bác sĩ Nhậm giới thiệu đại ca và Dư Đoàn cho cô ta.
- Dư Đoàn? – Lăng Việt nhướn mày dữ tợn.
Mặt sẹo sợ hãi gật đầu.
Khuôn mặt lạnh lùng âm trầm phủ một tầng lệ khí, Lăng Việt đưa lại điện thoại cho mặt sẹo, đứng dậy:
- Lấy xe... Đến chỗ Dư Đoàn.
- Vâng. Mang theo người chứ ạ? Lần trước nó cướp gái của đại ca...
- Không cần. Dằn mặt thôi.
- Vâng.
Mặt sẹo lập tức chạy đi.
Lăng Việt mặc vest, sải bước ra khỏi phòng.
Quán café Tokoko...
Khổng Tư ngồi đối diện với Dư Đoàn, toàn thân căng cứng, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Y rất đẹp trai, sáng sủa. Đôi môi hình cánh cung lúc nào cũng thường
trực nụ cười dịu dàng, lịch thiệp, vừa nhìn đã có thiện cảm.
- Em bao nhiêu tuổi? – Dư Đoàn chăm chú nhìn Khổng Tư.
- 23 a.
Khổng Tư căng thẳng, cúi đầu tránh ánh mắt của y.
- Trẻ quá... Nhìn cứ tưởng 20. Em đi làm rồi chứ?
- Vâng...
- Đừng ngại. Cứ nói chuyện thoải mái đi. Giải toả tâm lý rất có ích để khắc phục chứng bệnh này. Anh chẳng dám nói cho ai, lúc nào cũng nghẹn trong lòng.
Đương nhiên Khổng Tư cũng không dám nói.
Cô nhìn lên, cảm thấy bác sĩ Nhậm đúng.
Người cùng bệnh sẽ hiểu và thông cảm cho nhau tốt hơn, không đánh giá, không chê bai chửi rủa, chỉ nói dăm ba câu lập tức tạo được sự đồng cảm.
Khổng Tư khẽ hỏi:
- Ban đầu anh có sợ không?
- Sợ chứ. Đột nhiên bị như vậy, anh vừa sợ vừa ghê tởm chính mình. Anh giấu giếm, không đi khám, tự chịu đựng... Thảm lắm.
Khổng Tư cũng sợ và ghê tởm chính mình.
Nếu có thể chịu, cô sẽ cố chịu thêm. Nhưng hiện giờ khao khát giống như lửa đốt trong người, cô chịu không nổi.
- Anh từng tiết lộ với một thằng bạn... - Dư Đoàn cười khổ. – Kết quả bị nó cười vào mặt, chế nhạo, rêu rao khắp nơi khiến anh phải nghỉ việc. Thời kỳ đó thật đen tối...
Khổng Tư ngồi nghe Dư Đoàn tâm sự về khó khăn trong 2 năm bị bệnh.
Cô không có gì để nói vì mới bị, những điều cô trải qua, Dư Đoàn đã sớm trải qua từ lâu, hiểu hết.
- Em vẫn độc thân chứ? Không có người yêu?
- À... Vâng.
- Anh cũng vậy. – Dư Đoàn cười ý vị.
Cô đã sớm biết, xấu hổ đỏ mặt, bên dưới giãn nở khó chịu.
- Vậy... Anh mời em đi ăn trưa nhé. – Dư Đoàn thăm dò.
Khổng Tư không muốn đi. Dù sao mới gặp lần đầu, uống café nói chuyện là được rồi.
Đi ăn trưa sẽ lại nói nhiều hơn, không chừng chẳng dứt ra được.
- Em...
Điện thoại để trên bàn reo vang.
Khổng Tư giật mình cầm lên, ngơ ngác khi thấy tên người gọi hiển thị là:
“Bạn chịch 5”.
Cô có lưu ai như thế này đâu.
Hay Bá Hiên nghịch vớ vẩn?
Khổng Tư bất lực, cúi đầu cáo lỗi:
- Xin lỗi anh, bạn em gọi.
- A... - Dư Đoàn ngạc nhiên, sờ túi quần.
Khổng Tư không để ý hành động lạ của anh ta, gạt nghe.
- [Cục cưng, anh đang ở đâu vậy? Người ta nứng lắm rồi... Mau tới chịch
em đi...]
Một giọng nữ eo éo vang lên.
Khổng Tư sửng sốt giơ điện thoại ra, lật qua lật lại, kinh ngạc.
Cô nhầm điện thoại.
Cô và Dư Đoàn dùng chung một hãng điện thoại, để chuông giống
nhau. Tâm trạng cô đang lo lắng thấp thỏm nên vừa nghe tiếng chuông quen
tai, nhìn chiếc điện thoại giống hệt thì tưởng đó là điện thoại của mình, cầm
lên luôn.
Điện thoại của cô đang trong túi xách, vốn chưa hề lấy ra.
Cô vội gạt tắt, bỏ nó xuống như hòn than nóng bỏng, lục túi rút điện
thoại của mình ra, giơ cho Dư Đoàn xem:
- Em xin lỗi, em nhầm điện thoại. Cái của em giống hệt nên...
Dư Đoàn nắn túi nãy giờ, đã biết Khổng Tư nhầm điện thoại. Y liếc thấy
tên người gọi: “Bạn chịch 5”, mắt loé sáng vừa chột dạ vừa cáu bẳn, tắt màn
hình rồi nhìn Khổng Tư chăm chăm.
Ánh mắt y rất lạ, hoàn toàn không còn dịu dàng lịch thiệp gì nữa, giọng
cũng khác đôi chút:
- Cô ta nói gì?
- Hỏi anh đang ở đâu.
Khổng Tư chống chế, vừa tức vừa sợ.
Dư Đoàn nói dối.
Y có bạn tình, nhiều hơn một người, lưu tên bằng số thứ tự. Cô gái đó
còn nói chuyện sống sượng như vậy...
Y lừa cô.
Ánh mắt Dư Đoàn khiến Khổng Tư khó chịu.
Cô rút ví lấy tiền đặt lên bàn, cười lạnh:
- Tôi có chút việc, xin phép đi trước.
Nói xong cô đứng dậy, đi thẳng ra cửa, nắm tay cầm đẩy ra.
Cửa không nhúc nhích.
Cô ngạc nhiên, kéo vào.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!