Khổng Tư hả hê kinh khủng, sung sướng nhìn Hoắc Vỹ Thần bị đánh
thảm. Ai bảo cố tình dây dưa. Đã phản bội, bị phát hiện, chia tay rồi thì thôi
đi, lại sản tới nói vớ va vớ vẩn.
Vô liêm sỉ đến thế là cùng.
Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Bảo vệ của bãi đỗ xe thấy có ẩu đả, chạy tới, kêu lên:
- Dừng tay... Có chuyện gì?
- Không có gì. – Lăng Việt lập tức tiến tới, rút ví móc tiền cuộn lại nhét
vào tay bảo vệ. – Thằng kia tán tỉnh bạn gái tôi...
Bảo vệ ngạc nhiên, sau đó thức thời nắm chặt tiền, ra vẻ:
- Ở đây cấm ẩu đả. Mời các anh đi chỗ khác giải quyết.
- Được. Đi ngay đây...
Lăng Việt quẳng cho Hoắc Vỹ Thần ánh mắt khinh miệt rồi trở lại xe.
Hoắc Vỹ Thần nhìn Khổng Tư lên xe, gào lớn uất hận:
- Khổng Tư, cô chấp nhận một thắng vũ phu thế sao? Rồi cô sẽ bị nó
đánh nát người. Đến lúc đó đừng có tìm tôi...
Lăng Việt nổ máy, hạ kính hông, cười khẩy:
- Mày quên Bá Hiên rồi hả? Khổng Tư muốn nhờ cậy, muốn được che chở cũng sẽ tìm người có bản lĩnh, có vũ lực, đủ khả năng bảo vệ cô ấy. Mày không lo nổi cho thân mình, lấy cái gì bảo vệ Khổng Tư? Bá Hiên muốn đẹp trai có đẹp trai, muốn tiền có tiền, muốn võ có võ... mày so được không?
Hoắc Vỹ Thần nghẹn.
Lăng Việt ác ý đâm chọc:
- Mày còn mặt mũi xuất hiện trước mặt Khổng Tư? Đã nghèo hèn rách nát, bất tài vô dụng mà không biết điều. Đi cầu xin người ta tha thứ cũng điêu toa. Ở đâu ra chuyện mày thiếu cô ấy thì không thể tập trung, việc ở công ty cũng bỏ? Là mày làm mất hợp đồng với khách quan trọng, bị đuổi việc... Bị tống cổ khỏi công ty...
Hoắc Vỹ Thần trợn mắt, vừa tức vừa hổ thẹn.
- Đi thôi anh. – Khổng Tư thở dài ngán ngẩm. – Gã dối trá thành quen,
đừng phí lời.
- Hãm!
Lăng Việt khạc nhổ thêm một bãi nữa mới lái xe đi.
Khi xe ra đến đường lớn, Khổng Tư quay sang hỏi:
- Anh điều tra Hoắc Vỹ Thần?
- Điều tra chứ. – Lăng Việt quang minh chính đại thừa nhận. – Không có bao nhiêu thắng chia tay rồi còn liều lĩnh dốc thuốc cho bạn gái uống, muốn tấn công tình dục. Tội hiếp dâm lãnh án tù như chơi. Loại đó phải cảnh giác, đề phòng nó tiếp tục tìm đến hãm hại.
Thì ra...
Khổng Tư soi kỹ khuôn mặt lạnh lẽo âm trầm của Lăng Việt. Cô có chút xíu hi vọng hắn điều tra vì ghen tuông và chiếm hữu nhưng sau khi nghe hẳn nói, sự hoan hỉ cháy lên dữ dội hơn.
Hắn lo cho cô.
So với ghen tuông và chiếm hữu, lo lắng mới là trạng thái tâm lý tích cực, thể hiện sự chín chắn trưởng thành của người đàn ông.
Trong khi cô ngáo ngáo ngơ ngơ chạy ra chạy vào, đi làm như thường, Lăng Việt đứng phía sau thay cô để mắt Hoắc Vỹ Thần. Lòng Khổng Tư lại ngọt ngào một trận, tim nhói lên rung động.
- Anh có điều tra gia cảnh nhà em không? – Khổng Tư dò hỏi thử.
- Có. – Lăng Việt gật đầu, khẽ đảo mắt chột dạ, liếc cô.
Hắn không nói dối. Dù chột dạ vẫn thẳng thắn thừa nhận.
- Điều tra được những gì?
- Không nhiều. Cho người hỏi thăm sơ sơ mà thôi. Đủ biết nhà em ở đâu, bố mẹ tên gì, từng học đại học nào...
- Bất công quá. – Khổng Tư bĩu môi. – Em không biết gì về anh, anh lại
biết hết mọi chuyện của em.
- Chuyện của anh, không biết tốt hơn.
Sắc mặt Lăng Việt trầm xuống có vẻ không thoải mái.
Khổng Tư cũng biết chuyện xuất thân và quá khứ là cấm kỵ của Lăng Việt. Sống chung mấy tháng, cô từng dò hỏi nhưng hắn không nói. Điều có thể nói, hắn thong thả nói cho cô biết cả rồi. Những thứ hắn giữ lại cô không nên đào sâu hơn.
Khi nào mối quan hệ của họ trở nên sâu sắc, hắn sẽ tự nói.
Hoặc không...
Cô và Lăng Việt đến với nhau để thoả mãn nhu cầu sinh lý, có thể họ sẽ
sớm tách ra. Vậy thì không cần phải hiểu rõ về đối phương.
đè.
Tim Khổng Tư nhói nhói mấy cái, đau đớn khó chịu. Ngực nặng như đá
Cô cố phớt lờ cảm giác đó, nhìn ra cửa sổ.
Cô không được phép yêu Lăng Việt. Tình yêu đã quật cho cô một trận
tơi bời, không thể tiếp tục bị tổn thương vì nó.
Họ cứ là tình nhân sẽ tốt hơn. Họ đang rất tốt.
Lăng Việt thấy cô im lặng, thăm dò:
- Sao vậy?
- Không sao. – Khổng Tư nhún vai. – Hơn mất hứng một chút thôi.
- Anh đánh Hoắc Vỹ Thần nặng tay, em có phản cảm không?
- Không hề. – Khổng Tư quay sang, toét miệng cười. – Không đâu... Anh ngầu lắm. Em rất thích.
- Thật?
- Thật ạ.
Lăng Việt nhếch mép cười, che giấu bớt sự hoan hỉ nhưng không thành công.
Ai chẳng thích được khen.
Nhìn hắn như con công đực xoè đuôi, Khổng Tư muốn trèo lên lòng hắn ngồi, cọ cọ một trận.
- Anh phải đi công tác mấy hôm.
Lăng Việt tuyên bố trong bữa ăn.
Khổng Tư ngạc nhiên nhìn lên, mắt mở lớn:
- Mấy hôm?
- 4 – 5 hôm gì đó...
Trời đất!
Cô không còn tâm trạng nào mà ăn, hoang mang gác đũa xuống.
4, 5 hôm cơ. ..
Đêm nào cũng chịch hai, ba lượt mà đi làm từ sáng đến chiều cô đã
chảy nước dầm dề, ham muốn phát điên. Chiều nào cũng về nhà trong trạng
thái lửa đốt hạ thân, vừa nấu cơm vừa thấp thỏm chờ Lăng Việt. Hắn vào đến
nhà, họ lập tức về lấy nhau làm lấy làm để. Giờ hắn đi tận 5 hôm, cô sống
kiểu gì?
Lăng Việt đọc được suy nghĩ trong đầu cô, vươn tay qua bàn vuốt ve gò
má:
- Đừng nghĩ ngợi quá nhiều. Thả lỏng... Đây là chuyện bất đắc dĩ, rất
quan trọng, anh buộc phải đi. Mà sớm muộn gì chúng ta cũng phải tách ra
vài ngày để xem tình trạng của em thế nào.
Khổng Tư không muốn hắn đi, ánh mắt ướt át như cún con làm nũng,
môi hơi bĩu ra.
Lăng Việt cười nhẹ cưng chiều:
- Ngoan... Lúc về anh mua quà cho.
- Không cần. Có phải anh chán em, muốn đi đổi gió?