Hoắc Vỹ Thần sửng sốt, sợ hãi lùi lại một bước, mắt trợn lớn nhìn chằm chằm Lăng Việt.
vào:
Hắn nghiến răng tức giận, cả người gồng cứng, mở cốp xe bỏ đồ
- Quỳ xuống cầu xin Khổng Tư đi... Chính mồm mày bảo quỳ cơ mà. Sao không quỳ?
Hoắc Vỹ Thần thở gấp, lồng ngực phập phồng, sự phẫn nộ trào lên. Gã rít qua kẽ răng:
- Chuyện của tôi và Khổng Tư không đến lượt anh xía mũi vào. Anh không có quyền.
Tu.
- Ha... - Lăng Việt cười khẩy. – Tao có quyền đấy. Tao là bạn trai Khổng
Lăng Việt sập cốp xe rất mạnh tay.
Tim Khổng Tư lỗi một nhịp vì hai chữ “bạn trai”, mặt lập tức nóng lên.
Dù biết Lăng Việt nói dối để thay cô đối phó với Hoắc Vỹ Thần nhưng lòng cô vẫn nở hoa.
Hoắc Vỹ Thần sửng sốt:
- Cái... cái gì? Bạn trai? Nói láo...
- Cún con, em nói đi... - Lăng Việt bước tới gần Khổng Tư, rút thuốc lá ra châm.
Cô nhìn chăm chăm hắn. Cô không muốn phí lời với Hoắc Vỹ Thần mà muốn Lăng Việt giải quyết hộ mình. Đôi co không phải cách trị Hoắc Vỹ Thần, gã sẽ không tin, tiếp tục đeo bám. Chỉ có vũ lực của Lăng Việt mới khiến
Hoắc Vỹ Thần sợ vãi đái, chạy mất dép.
Ánh mắt dịu dàng mà Khổng Tư dành cho Lăng Việt khiến Hoắc Vỹ Thần
sốc, ghen tuông cuộn trào.
Lăng Việt bất động hai giây, đọc được suy nghĩ trong đầu cô, khoé
miệng nhếch lên, ôm eo cô kéo vào người. Hắn thở khói thuốc sang một bên,
dịu giọng ngả ngớn:
đâu.
- Sao lại nhìn anh như phóng điện vậy? Muốn anh đau tim?
- Hút thuốc nhiều không tốt. – Khổng Tư đảo mắt bối rối, hơi cúi
Lăng Việt cười khùng khục trong cổ họng, nâng cằm Khổng Tư hôn môi.
Hơi thở đầy mùi thuốc lá phả vào mặt, khiến trái tim cô rung động.
Đây là bãi đỗ xe, Hoắc Vỹ Thần còn đang đứng nhìn.
Tay Khổng Tư bất giác đưa lên ôm eo Lăng Việt, mắt khép hờ.
Hoắc Vỹ Thần trợn mắt nhìn, mặt đỏ gay, mắt long sòng sọc.
Lăng Việt mút nhẹ cánh môi, đưa lưỡi vào miệng cô.
Khổng Tư hít khí, liếc xung quanh.
Bãi đỗ xe vẫn có người qua lại. Người từ trong siêu thị đi ra không ít. Cô
hôn lại một chút, đặt tay lên má hắn, thì thầm:
- Có người kìa...
Lăng Việt hừ khế, nhìn Hoắc Vỹ Thần với ánh mắt khiêu khích. Hoắc Vỹ Thần gầm lên:
- Khổng Tư... Em thực sự hẹn hò với tên này? Không phải em thuê hắn đến giả vờ giả vịt để xua đuổi anh?
Cái gì cơ?
Thuê?
Hoắc Vỹ Thần bị hoang tưởng à?
Lăng Việt mở to mắt, nói đúng điều Khổng Tư vừa nghĩ:
- Mày hoang tưởng à? Tao và Khổng Tư đang sống chung. Thuê cái gì? Ai nói với mày như vậy, hay mày tự nghĩ ra?
- Khổng Tư không phải loại người dễ dãi. – Hoắc Vỹ Thần gào lên. – Em nói đi... Anh tán tỉnh rất lâu em mới xiêu lòng, sao có thể dễ dàng nhận lời yêu thằng khác? Lại còn sống chung... Khổng Tư, em nói thật cho anh biết... Tên này là vệ sĩ em thuê phải không? Là dịch vụ bảo vệ, giả vờ hẹn hò? Vì anh tấn công em nên em hoảng sợ gọi vệ sĩ... Em hận anh, đóng kịch với gã để lừa anh.
Khổng Tư nhăn mặt, sự khinh bỉ trào dâng. Không thể hiểu nổi Hoắc Vỹ Thần móc đâu ra suy nghĩ quỷ quái đó.
Lăng Việt thở hắt ra một hơi bàn tay đang kẹp thuốc lá đặt lên eo ép sát cô vào người, tay kia bóp mông.
Cô hết hồn, rúm lại, lo sợ nhìn quanh:
- Có người mà... Đừng..
Cô nắm cổ tay Lăng Việt, muốn kéo ma trảo ra khỏi mông. Lăng Việt cường ngạnh không buông, ánh mắt khiêu khích xoáy vào Hoắc Vỹ Thần. Gã nhìn chằm chằm bàn tay Lăng Việt đang bóp mạnh như muốn ấn
lún hết ngón tay vào quả mông mềm nhũn, nhìn sự kháng cự yếu ớt không đáng kể và khuôn mặt đỏ bừng của Khổng Tư, sốc đơ người.
Đôi mắt cô long lanh ngân ngấn nước, xấu hổ vì bị sờ mó ở chỗ công cộng chứ không chống cự và bài xích hành động thô thiển đó.
Khi còn yêu, Hoắc Vỹ Thần chẳng mấy khi được sờ mông Khổng Tư. Lăng Việt phớt người qua lại, bàn tay ma quỷ lướt lên xoa nắn eo rồi trượt thẳng lên ngực cô, úp gọn một bầu ngực, nhẹ nhàng bóp.
- Đừng mà... - Khổng Tư đỏ hết cả mặt, tai và cổ, yếu ớt kháng nghị, nắm cổ tay Lăng Việt cố ngăn lại.
Nhưng hắn khoẻ như vậy, sao có thể ngăn.
Những người xung quanh bắt đầu nhìn ngó, thì thầm chỉ trỏ. Khổng Tư không chịu nổi, vùi mặt vào ngực Lăng Việt, dùng tay che kín sườn mặt mình.
Mắt Hoắc Vỹ Thần đỏ ngầu nhìn Lăng Việt bóp ngực Khổng Tư, cơn điên phun trào như núi lửa. Gã gầm lớn:
- Buông cô ấy ra...
- Mày có tư cách gì? Mày cắm sừng Khổng Tư, chỉ là một thằng khốn nạn thất bại, có tư cách gì?
- Tao chưa đồng ý chia tay... Khổng Tư vẫn là người yêu tao.
- Nực cười. Bọn tao sống chung hơn 2 tháng, đã lăn nát mấy cái ga
giường. Khổng Tư là bạn gái tao... Chưa một lần cô ấy chủ động nhắc tên
mày trước mặt tao. Chưa một lần gọi nhầm tên. Đêm đêm cô ấy rên rỉ dưới thân tao, ngây ngất vì tao...
- Không...
Điều Lăng Việt nói quá sức chịu đựng của Hoắc Vỹ Thần. Gã lao tới muốn lôi Khổng Tư ra.
Việt.
Xoạt...
Chỉ trong chớp mắt, Khổng Tư thấy mình bị đẩy ra sau lưng Lăng
Hắn bước tới trước, vung chân đạp vào bụng Hoắc Vỹ Thần.
Gã bắn ngược lại, loạng choạng chực ngã nhưng giữ được thăng bằng.
Cơn điên khiến gã quên mất mình từng bị Lăng Việt đánh thảm thế nào, một lần nữa lao tới, gào lớn:
máu.
sát:
- Khổng Tư là của tao...
Lăng Việt đưa điếu thuốc lên miệng ngậm, vung nắm đấm:
- Của mày này...
Bốp một tiếng cực lớn, Hoắc Vỹ Thần ngã vật xuống đất, mũi toé
Lăng Việt rít thuốc, phả khỏi, thong thả bước tới, bộ dạng hung thần ác
- Của mày...
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!