Một tiếng ừ trầm thấp pha lẫn ý cười vang lên, âm thanh gõ bàn phím lại cạch cạch đều đều.
Một lát sau, hắn hỏi:
- Sao em không hỏi anh đang gõ gì?
- Ưm... Anh đang gõ gì?
- Ha ha... - Điệu cười của hắn tràn đầy bất lực. - Truyện người lớn.
- Ồ...
Khổng Tư buồn ngủ, không biết Lăng Việt nói thật hay đùa.
- Không tin sao?
- Không giống lắm. Viết truyện người lớn mà không nảy sinh hứng thú, mặt lạnh như tiền thế này ạ?
Hắn cười không đáp.
Vậy là trêu chọc cô mà thôi.
- Em có nặng không?
- Không nặng. Nhẹ như bông. Người được một nắm, ở đâu ra nặng.
Lòng Khổng Tư ngọt ngào như rót mật. Biết là Lăng Việt cao to, rất khoẻ nhưng ngồi lâu trên đùi hắn cô cũng sợ hắn chê nặng, ghét bỏ đuổi xuống.
Lăng Việt gõ tiếp, Khổng Tư thiu thiu ngủ.
Thoải mái đến nỗi tưởng chừng có thể ngồi như thế này hết đêm.
Lăng Việt đưa Khổng Tư đi siêu thị chiều thứ 7. Cô vui vẻ mua sắm từng bừng, mua thêm 3 bộ ga trải giường và gối để thay đổi.
Tần suất làm bẩn ga gối của họ rất khủng khiếp. Cứ hai hôm lại phải thay một lần, thậm chí hôm trước vừa thay, hôm sau chiến 2 hiệp nhàu ga, dịch bản tung toé, lại phải thay.
Trời nắng thì không sao, trời râm một tí ga khô không kịp, trải chăn nằm không thoải mái.
Lăng Việt không cho Khổng Tư mua thêm vì nhà đã có tới 3 bộ ga. Hắn cứ thích ngồi nghe cô cắn nhắn chuyện ga chưa khô, vỏ gối khô rồi, tiền thì nhiều mà cứ như người nghèo chạy ăn từng bữa. Hắn cho rằng như vậy thú vị lắm, không cho cô mua thêm.
Hôm nay đi siêu thị, Khổng Tư quyết lao tới nơi bán chăn ga gối đệm cao cấp, nhặt 3 bộ liền một lúc cho Lăng Việt xách mệt nghỉ.
Khổng Tư cũng mua rất nhiều đồ ăn, hai người xách ra xe một lượt không hết, Lăng Việt phải quay vào xách lượt nữa. Khổng Tư đứng ở bãi đỗ xe
cho.
Bãi đỗ này nằm bên hông siêu thị, hiện tại còn sớm, chưa nhiều người đi mua đồ nên xe thưa thớt. Khổng Tư ngồi ghé lên đầu xe xem điện thoại. - Khổng Tư...
Giọng Hoắc Vỹ Thần vang lên phía sau, khiến Khổng Tư cứng người. Cơn bực tức trào lên. Cô từ từ quay đầu lại.
Hoắc Vỹ Thần tiến tới gần xe cô, bộ dạng không chỉn chu khiến cô ngạc nhiên.
Gã mặc quần bò cũ, áo phông nhàu nhát, chân đi dép lê, đầu tóc rối loạn, mặt mày hốc hác. Tay gã cầm chìa khoá xe ô tô, dường như cũng vừa đậu xe ở đây, đang định vào siêu thị thì thấy Khổng Tư nên chạy đến.
Ruột gan cô dâng lên cảm giác căm ghét, ghê tởm. Lời Bàng Tô Tô nói trong phòng trà nước văng vẳng bên tai. Hoắc Vỹ Thần từng đưa Bàng Tô Tô về nhà cô lăn lộn khắp nơi cho kích thích. Ả còn gọi điện khiêu dâm khiến gã
tuốt ngay trong nhà vệ sinh trong khi cô đang ở bên ngoài.
Ánh mắt như dao của Khổng Tư khiến Hoắc Vỹ Thần sững lại đôi chút, sự đau đớn dâng trào trong mắt, giọng gã run rẩy:
- Em hận anh đến thế sao?
Cô không trả lời câu hỏi, mỉa mai:
- Hoắc Vỹ Thần, mới hai tháng không gặp, trông anh “ta” thế... Bàng Tô
Tô “dùng” hao thật đấy.
Ngực Hoắc Vỹ Thần phập phồng, lông mày nhíu chặt:
- Anh và ả đã chia tay rồi...
- Ha... Chia tay? Hai người là người yêu hay gì mà chia tay?
- Không... ý anh là... Anh và ả đã cắt đứt, không liên lạc từ lâu.
- Nhưng Bàng Tô Tô không nói như vậy. Ả làm cùng công ty với tôi, ngày
ngày ra vào khoe khoang bạn trai họ Hoắc dịu dàng thế nào, chăm sóc ả ra
sao...
- Ả nói dối. – Hoắc Vỹ Thần ngắt lời cô, bộ dạng sốt sắng. – Khổng Tư, anh và ả cắt đứt lâu rồi... Từ sau khi em xua đuổi anh... anh chẳng thiết tha
bất cứ thứ gì... Khổng Tư... anh sai rồi, làm ơn tha thứ cho anh...
Giọng gã trở nên thống thiết, mắt đỏ hoe, bộ dạng đau lòng như sắp
chết đến nơi.
Khống Tư cười nhạt:
- Anh nghĩ sai lầm của anh có thể tha thứ? Không phải 1 lần sai, mà sai lầm chồng chất, hết lần này đến lần khác. Anh lừa tôi để đi chịch dạo, thề sống thề chết phủ nhận... Cũng anh, bị vạch trần thì tấn công tôi, đổ thuốc kích dục định làm nhục tôi.
- Lúc đó anh nhất thời hồ đồ... Khổng Tư... Anh van em... - Hoắc Vỹ Thần bước tới gần thêm một bước, nước mắt rơm rớm. – Anh biết sai rồi... Xin em cho anh một cơ hội... Không có em, anh không sống nổi...
Không có Hoắc Vỹ Thần, cô vẫn sống tốt.
Khi còn yêu, cô cứ tưởng mình yêu gã nhiều hơn, nghĩ rằng không có gã cô không sống nổi. Nhưng cô đã nhầm.
Cô có thể chết vì đói khát, vì tai nạn, vì bệnh tật chứ không chết vì thất tình. Không có Hoắc Vỹ Thần bên cạnh, cô vẫn ăn, ngủ, làm việc... Bệnh tật khiến cô bị cuốn ra khỏi sự đau đớn vì bị phản bội nhanh một cách chóng mặt. Thất tình cũng không hành hạ kinh khủng như căn bệnh quái quỷ này.
Từ sau khi chung sống với Lăng Việt, cô chẳng bao giờ nhớ tới Hoắc Vỹ Thần, không buồn rầu hay tiếc nuối 3 năm yêu đương với gã. Cô chỉ thấy hối tiếc thanh xuân đã lãng phí lên một thằng khốn, để gã đùa giỡn trong lòng bàn tay, vẽ ra tương lai bay bổng.
Cô thật ngu xuẩn vì đã tin gã, để gã lừa suốt mấy năm trời.
Cô sẽ không bao giờ tin tưởng đàn ông nữa. Trừ Bá Hiên, đàn ông trên đời đều là lang sói.
Cô sẽ không tha thứ cho Hoắc Vỹ Thần, kể cả gã có dùng cái chết uy hiếp, hoặc thực sự nhảy lầu tự sát. Nếu gã chết, cô sẽ làm cho gã một đám tang hoành tráng, khóc thương một trận. Chỉ vậy thôi, không hơn.
Thấy Khổng Tư không trả lời, Hoắc Vỹ Thần bước tới gần hơn nữa, hạ
giọng bi ai:
- Khổng Tư, anh yêu em... Thiếu em cuộc đời anh trở nên vô nghĩa. Anh không làm được gì ra hồn, việc ở công ty cũng bỏ... Ai chẳng có sai lầm ngu
muội nhất thời, làm ơn cho anh một cơ hội sửa sai được không? Em muốn
anh làm gì anh cũng làm. Muốn anh quỳ gối cầu xin anh lập tức quỳ...
Khổng Tư khinh bỉ đến mức da gà nổi khắp người.