Khổng Tư xuống nhà thuốc mua thuốc mà bác sĩ Nhậm kê. Nhân viên bán thuốc nhìn cô chằm chằm ý vị.
Chị ta dặn dò đủ thứ, nào là không được uống nhầm, không được lạm dụng. Bác sĩ kê 5 ngày, không được mua thêm.
Sau đó sợ Khổng Tư cầm đơn đó tự mua thêm, chị nhân viên lấy luôn, không trả lại.
Cô xấu hổ xách túi thuốc chạy trối chết.
Ra khỏi bệnh viện, cô lập tức uống thuốc.
Chỉ hai giờ sau, tình trạng ham muốn giảm rõ rệt.
Đến chiều, cơ thể Khổng Tư trở lại trạng thái bình thường, không ham muốn nữa.
Cô mừng như điên, rủ Bá Hiên uống rượu. Bá Hiên nghĩ cô vẫn chưa vượt qua cú sốc thất tình, mua rượu mang đến nhà cô.
Cũng may cậu đến, nếu không Khổng Tư lại bị Hoắc Vỹ Thần tới bẩm chuông quấy rầy.
Bá Hiên ra mở cửa, vừa thấy người lập tức sập cửa vào mặt Hoắc Vỹ Thần, ngắt chuông. Hoắc Vỹ Thần tức giận gọi điện cho Bá Hiên. Cả hai chửi nhau qua điện thoại nửa giờ đồng hồ.
Bá Hiên nghe lời Khổng Tư, không nói mình có ảnh chụp và video, chỉ nói chính mắt nhìn thấy Hoắc Vỹ Thần ôm hôn gái ở sân bay. Hoắc Vỹ Thần cãi chày cãi cối, nói Bá Hiên nhìn nhầm, người giống người mà thôi; yêu cầu Bá Hiên ra khỏi nhà Khổng Tư.
Đương nhiên Bá Hiên không chịu. Hoắc Vỹ Thần đứng bên ngoài đập
cửa đến 10 giờ đêm, hàng xóm không chịu nổi gọi bảo vệ chung cư lên đuổi gã mới nhục nhã đi về.
Bá Hiền ngủ lại nhà Khổng Tư lần nữa.
Hoắc Vỹ Thần đứng trước cửa chung cư chờ đến 2 giờ sáng không thấy Bá Hiên xuống, lại gọi điện phá.
Bá Hiên tắt điện thoại không tiếp.
Để tránh sự quấy rầy của Hoắc Vỹ Thần, ngày hôm sau Khổng Tư dọn đồ đến căn chung cư của Bá Hiện ở nhờ.
Căn này rất rộng, ba phòng ngủ, tha hồ tung hoành.
Cô sống thư thái 5 ngày như người bình thường, nuôi hi vọng chứng rối loạn thuyên giảm.
Thế nhưng đời không như mơ.
2 ngày sau khi hết thuốc, ham muốn quay trở lại.
Khổng Tư ngồi rung đùi bần bật trên sofa nhà Bá Hiên, bị mùi của pheromone của cậu hành cho sống dở chết dở, không chịu nổi phải lấy cớ dọn về nhà mình.
sáo.
Cả đêm đó cô không ngủ được, vật qua vật lại như con nghiện, tỉnh như
Cô xin nghỉ, cắm chốt trong nhà chịu đựng thêm 3 ngày, mất ngủ, mắt thâm quầng như gấu trúc. Cuối cùng không thể chịu nổi, cô cầm vỏ thuốc mò đi mua.
cô.
Quầy thuốc bên ngoài không bán mấy loại này.
Không có đơn thuốc, quầy thuốc trong bệnh viện không chịu bán cho
Khổng Tư lâm vào đường cùng, gọi điện cho bác sĩ Nhậm xin gặp.
Giờ nghỉ trưa, bác sĩ Nhậm bảo cô vào phòng làm việc riêng của mình.
Nhìn các biểu hiện bệnh trở nặng, anh ta thở dài:
- Thuốc khiến các triệu chứng nặng hơn. Nếu giờ tiếp tục uống, sau khi
dứt thuốc tình trạng sẽ tăng thêm một bậc nữa.
nghị.
Khổng Tư siết chặt tay, mặt đỏ như máu, không dám đưa ra lời đề
Cô quá xấu hổ, quẫn bách và nhục nhã.
Tại sao ông trời lại để thứ bệnh khốn khổ này quấn thân cô?
Bác sĩ Nhậm đề nghị:
Cô:
- Tôi sẽ cho cô thông tin liên lạc của hai bệnh nhân tương tự...
Khổng Tư cúi gằm mặt.
Bác sĩ Nhậm biết cô xấu hổ, đứng lên lấy bệnh án, giở ra để trước mặt
- Đây là Lăng Việt, 38 tuổi bệnh nhân lâu năm của tôi. Anh ta bị bệnh
này hơn 10 năm nay, tình trạng đã ổn định, có thể khống chế, sinh hoạt như
người thường.
Khổng Tư nhìn ảnh người đàn ông đẹp trai đáng tuổi chú mình, lòng nổi
lên cảm giác bài xích.
Cô không thích người lớn tuổi.
Đã thế trông Lăng Việt còn u ám, thâm trầm, nguy hiểm, ánh mắt lạnh như băng. Nhìn là biết không phải người tốt.
Bác sĩ Nhậm đoán được suy nghĩ của cô, chỉ sang người còn lại:
- Đây là Dư Đoàn, 26 tuổi, phát bệnh đã 2 năm. Tình trạng của anh ta nặng hơn Lăng Việt.
Khổng Tư nhìn chằm chằm ảnh Dư Đoàn. Người này trông có vẻ tử tế, dễ gần và tươi tỉnh hơn.
Bác sĩ Nhậm đưa hai số điện thoại cho cô, động viên:
- Mấy ngày trước tôi đã thử thăm dò. Cả Dư Đoàn và Lăng Việt đều độc thân, không có bạn gái. Cô cứ liên lạc, gặp mặt nói chuyện thử xem sao. Hợp thì tụ, không hợp thì tán, không ảnh hưởng gì cả.
Cả người Khổng Tư đỏ rực như cà chua, tay cô run lên nhận số điện thoại, cúi đầu hấp tấp cảm ơn bác sĩ Nhậm rồi chạy trối chết ra ngoài.
Tối hôm đó, cô ngồi trong phòng khách, không bật đèn, rung chân nhăn nhó lén lút xem phim con heo.
Cô không có kinh nghiệm, bài xích chuyện thủ dâm nhưng tò mò. Sắp tới cô sẽ phải trải qua chuyện này, cần xem một chút học hỏi kinh nghiệm.
Hoắc Vỹ Thần lại đến ấn chuông, gõ cửa.
Vì Khổng Tư không bật đèn, cắm tai nghe, không tạo ra bất cứ tiếng động nào nên Hoắc Vỹ Thần tưởng cô không có nhà, gõ một hồi thì bỏ đi.
Nói theo kiểu tích cực, gã thật kiên trì; nghĩ tiêu cực một chút, gã giống kẻ quấy rối, bám đuôi.
Nếu thực sự yêu Khổng Tư nhiều đến nỗi không thể dứt khỏi cô, sao lại lừa cô rồi ngủ với con khác?
Giờ bị cô đá, chạy đến năn nỉ cầu xin, giải thích này nọ có ích gì? Sao không tiếp tục tìm đứa con gái kia mà lăn lộn cho sảng khoái?
Mỉa mai thật...
Lúc có không trân trọng, mất mới tiếc rẻ.
Thích ăn ngược.
Khổng Tư ném điện thoại xuống không xem nữa vì hai diễn viên làm tình quá thô thiểu, cô không tiếp nhận nổi.
Nhưng hình ảnh kiểu này một khi đã xem sẽ hằn sâu trong tâm trí vì tạo