- Tôi không đi. – Khổng Tư thản nhiên nói.
Bàng Thông sửng sốt:
- Cái gì? Một nhân viên quèn như cô mà dám phản đối quyết định của
- Tôi ký hợp đồng lao động chứ không phải hợp đồng nô tì, kỹ nữ.
- Cô... Không muốn làm việc ở đây nữa à?
- Nếu anh muốn đuổi việc tôi, cứ nói thẳng. Không cần dùng chuyện vô lý này để chèn ép. Tôi là kế toán, không có nghĩa vụ đi tiếp rượu khách mà anh muốn kéo hợp đồng.
- Làm phản... Các người làm phản cả rồi... - Bàng Thông gầm lên... - Đi . theo tôi đến phòng giám đốc.
- Đi thì đi. – Dương Tuyền cũng tức nổ phổi, hất đầu với Khổng Tư.
Cô cầm điện thoại, đi theo Dương Tuyền và Bàng Thông.
Họ kéo nhau tới gõ cửa phòng giám đốc. Bàng Tô Tô ngồi bên ngoài
nhìn thấy, vội vàng chạy tới cười cợt:
- Phó giám đốc, có chuyện gì vậy?
- Chuyện gì cũng không cần báo cáo với cô. Cô giải quyết thay giám đốc
Dương Tuyền đang tức, đốp ngay một câu.
Bàng Tô Tô tịt ngòi:
- Dạ không... Em chỉ hỏi vậy thôi.
Khổng Tư cười khinh bỉ. Bàng Tô Tô nhìn thấy, tức nghiến răng.
Bố con thần kinh.
Tần Khương ở trong phòng nói lớn:
- Vào đi.
Bàng Thông mở cửa, mọi người cùng nhau đi vào.
Bàng Tô Tô muốn hóng hớt nhưng Khổng Tư sập cửa lại, ả hết hóng.
Tần Khương đang ngồi xem báo cáo, ngẩng lên thấy mặt mũi ai cũng căng thẳng, nhướn mày:
- Chuyện gì vậy?
- Giám đốc, tôi muốn Khổng Tư đi cùng gặp đối tác nhưng Dương Tuyền không đồng ý, cãi trả tôi. Khổng Tư cũng không đồng ý. Anh xem.
- Đi gặp đối tác sao lại mang người của phòng kế toán? – Tần Khương
ngạc nhiên.
Bàng Thông ngơ ngác:
- Chẳng phải giám đốc đồng ý rồi sao?
- Tôi? Tôi đồng ý lúc nào? – Tần Khương ngẩn ra, đảo mắt.
- Lúc ăn trưa tôi bảo Bàng Tô Tô chiều nay đi cùng, cô ấy gọi cho anh hỏi
xem có lịch trình không. Anh nói chiều có việc, bảo tôi mang người khác. Tôi
hỏi mang Khổng Tư của phòng kế toán có được không. Anh bảo được mà
Tần Khương buông bút xuống:
- Trưa nay Bàng Tô Tô có gọi cho tôi đâu.
- Hả? – Bàng Thông ngơ tiếp.
Dương Tuyền và Khổng Tư nhìn nhau, trợn mắt.
Ghê chưa...
Ả điểm to gan này không muốn đi cùng Bàng Thông, cố tình nói dối, còn bịa đặt lời giám đốc, ném hòn than sang tay Khổng Tư. Ả định hại cô. Ả thừa biết Bàng Thông tồi tệ, dâm đãng, hay thừa nước đục thả câu nên cố tình bịa đặt bắt cô phải đi cùng y.
Đồ thâm độc!
Tần Khương nhíu mày khó chịu, nhìn sang Dương Tuyền:
- Tôi không biết chuyện đó... Bàng Tô Tô không gọi cho tôi.
Dương Tuyền cười lạnh:
- Thư ký của sếp thật thú vị. Bảo sao... Tôi làm việc với sếp bao năm, chưa từng gặp tình huống người của mình bị điều đi làm “nghiệp vụ khác” mà bản thân tôi không hề hay biết.
- Tôi không bắt ép nhân viên... - Tần Khương nhấc điện thoại, nói như
giải thích với cả Khổng Tư.
Lão gọi vào điện thoại bàn của Bàng Tô Tô:
- Cô vào đây ngay.
Chỉ một lát sau, Bàng Tô Tô vội vã chạy vào phòng, mặt tái xanh.
Khổng Tư nhìn sắc mặt ả, tức điên đồng thời hả hê vì âm mưu của ả không thành. To gan thật, dám đặt điều nguỵ tạo lệnh sếp, ném bãi cứt thối cho cô.
Nếu cô nhu nhược, sợ sệt, không dám làm mất lòng Bàng Thông; nếu Dương Tuyền xấu tính, bỏ mặc nhân viên... thì hôm nay cô đã phải đi tiếp
rượu cùng Bàng Thông.
Tên khốn họ Bàng này dâm dê nổi tiếng, vớ va vớ vẩn, ai biết rượu vào lâng lâng y sẽ làm ra chuyện quỷ quái gì? Hay y để đối tác kia làm trò quỷ để đổi lấy hợp đồng.
Tần Khương nhìn vẻ mặt Bàng Tô Tô là biết ả gây tội, nhướn mày:
- Bàng Tô Tô, trưa nay cô gọi điện cho tôi lúc nào?
- Dạ... Em...
Bàng Tô Tô lúng túng như gà mắc tóc, liếc Bàng Thông rồi cúi đầu, mắt đỏ hoe:
- Em xin lỗi... Em không muốn đi tiếp khách nên nói dối ạ.
- Không muốn đi tiếp khách cũng đừng đẩy lên đầu phòng kế toán. - Dương Tuyền hừ lạnh cay nghiệt. – Cô ở nhà làm việc của mình, xong sớm rảnh rỗi thảnh thơi lại đẩy cho người phòng kế toán làm thay việc của cô. Việc của chúng tôi cô có làm hộ không? Sau đó làm không kịp, chúng tôi lại tăng ca trong khi cô về sớm đi quẩy à? Khôn thế ai chơi lại.
Bàng Thông nói chen vào:
- Tại sao cô nói dối là giám đốc đồng ý cho Khổng Tư đi theo? Muốn chơi tôi phải không?
- Không không... Phòng kinh doanh đầy người anh không đưa theo, lại hỏi Khổng Tư, em tưởng anh và Khổng Tư...
Khổng Tư trợn mắt, ngứa tiết.
Tưởng cô và tên bất tài vô tướng này làm sao?
- Quan trọng là cô nguỵ tạo lệnh của giám đốc. – Khổng Tư tức điên,
cười gắn. – Không biết có phải lần đầu không...
Tần Khương trừng trừng nhìn Bàng Tô Tô.
Ả cay Khổng Tư lắm nhưng không có thời gian đối đáp, lập tức xua tay
giải thích, bộ dạng đáng thương:
- Đây là lần đầu ạ. Trước giờ em đều làm theo lệnh giám đốc, chưa bao giờ trái. Hôm nay... hôm nay...
- Thôi đủ rồi... - Tần Khương bực mình quát. – Lập tức ra ngoài viết bản tường trình cho tôi.
ton.
- Giám đốc... Em xin lỗi. Em trót dại, mong anh giơ cao đánh khẽ.
- Tôi bảo ra ngoài viết bản tường trình. Đi đi... - Tần Khương đập bàn dữ
Bàng Tô Tô giật thót mình mà Khổng Tư cũng ngạc nhiên.
Không phải Bàng Tô Tô là bồ của Tần Khương ư? Sao nói nặng vậy?
Hay diễn cho thiên hạ xem?
Lát không còn ai thì lại tình chàng ý thiếp, dỗ dành các kiểu.
Bàng Tô Tô ứa nước mắt, trông vô cùng đáng thương, cứ như ai đó bắt hạt ả.
Ả cúi chào, lủi thủi đi ra ngoài.
Đến lượt Bàng Thông bị cái nhìn như mũi khoan của Tần Khương chiếu vào. Y giáo huấn:
- Lần sau có việc gì bất thường, hỏi trực tiếp tôi, đừng qua người khác. Phòng nào có việc của phòng đó, đừng làm lộn xộn hết lên, khó điều hành.
- Vâng. Tôi sẽ rút kinh nghiệm.
Tần Khương nhìn Khổng Tư và Dương Tuyền:
- Chuyện này đều do Bàng Tô Tô làm bậy, hai người trở về tiếp tục làm việc đi.
- Vâng. Cảm ơn sếp. - Dương Tuyền cười khẩy vào mặt Bàng Thông một cái mới chịu.