Lăng Việt nhướn mày, hạ giọng, lặp lại câu hỏi:
- Biết sai ở đâu chưa?
Khổng Tư mím chặt môi, bất mãn gật đầu.
- Từ nay có như vậy nữa không?
Cô khẽ lắc đầu.
- Nói thành lời...
- Đồ già gân khó tính.
- Nói... - Lăng Việt quát.
- Từ nay không ôm nữa là được chứ gì... - Khổng Tư bật khóc. – Hở chút
là quát mắng... lớn tuổi hơn thì hay ho lắm à? Không ôm, không cho vuốt má .... Không nói yêu... Hài lòng chưa?
Khổng Tư xô Lăng Việt ra, quay người bỏ đi.
Thế nhưng cô chỉ vừa cầm tay nắm cửa đã bị hắn nhào tới ôm ghì từ phía sau, nhấc bổng lên.
- Á...
Hắn ném cô ngã sấp xuống giường, chồm lên trên, tốc váy, ấn gậy vào mật động, điên cuồng thúc lấy thúc để.
- Á... a... a...
Khổng Tư hét lớn, rồi từ hét biến thành rên. Mông cô bị kéo chồng cao, quỳ gối, đầu chúc thấp xuống. Lăng Việt quỳ phía sau thúc điên cuồng lồng lộn, đẩy cô nảy tưng tưng mãnh liệt. Củ khoai nóng rẫy chọc sâu vào trong, chà đạp mị thịt không thương tiếc, từng luồng điện chạy khắp hạ thân, đánh lên não bộ. Da đầu Khổng Tư cũng tê.
chưa?
- A... Nhẹ thôi... Cầm thú...
- Từ nay, cấm gọi chú.
Lăng Việt phát chát một cái cực mạnh vào mông cô.
- Á... Đừng đánh mà... Không thích đâu. Đau lắm...
- Tôi đánh mà còn phải quan tâm em thích hay không? Biết sai
- Hức... biết rồi...
- Từ nay cấm ôm ấp, vuốt vá, nói yêu nó... Rõ chưa?
Khổng Tư lung tung gật đầu, sướng đến thất điên bát đảo, níu ga giường
nhăn nhún vặn vẹo.
- Cấm gọi tôi là chú...
- Ưm... A... Nhẹ chút... bên trong đau...
Đau nhưng rất sướng. Khổng Tư vừa muốn bị làm đau, vừa không muốn,
hít hà liên hồi, cào xuống ga giường.
Lăng Việt chỉ nhìn thấy cặp mông tròn trắng nõn, không thấy thân trên
cô. Hắn nắm váy, xé toạc ra.
- Á...
Hắn thô bạo xé rách váy, lột áo lót của Khổng Tư.
Thân thể trắng nõn không còn gì che chắn, lộ ra dưới ánh đèn. Khổng Tư kinh ngạc vì sức lực Lăng Việt. Chiếc váy không phải kiểu voan mỏng mà hắn muốn xé là xé. Nếu cô không ngoan, có phải hắn chỉ cần tát một phát cô sẽ bắn xa mấy mét, nhập viện?
Lăng Việt lột quần áo mình ra, kéo Khổng Tư quỳ tứ chi, chồm lên lưng cô thúc như điên như dại.
Hai tay hắn úp lên bộ ngực tròn mềm, vừa làm điểm tựa bóp nặn, xoa xoa đầu nhũ.
- A... Nhẹ thôi... Đừng..
Khổng Tư năm một bàn tay Lăng Việt, không muốn hẳn về quá mạnh.
Hắn rít khẽ, cắn cổ cô, lực ở hông chỉ tăng không giảm, hai hòn bi đập vào đùi, những cú dập phát ra âm thanh phạch phạch rất lớn.
Trong đầu Khổng Tư loáng thoáng liên tưởng đến hình ảnh hai con chó đang giao phối.
Giờ cô quỳ tứ chi, Lăng Việt chồm lên lưng cũng giống hệt như vậy. Cả người cô nóng bừng, tự xấu hổ vì liên tưởng thô tục.
Lăng Việt bóp cắm bắt quay lại ngấu nghiến hôn môi, thì thầm đứt quãng:
- Hai ngày không làm... Thèm không?
- Um...
Còn phải hỏi sao, thèm muốn chết.
لما
- Ngồi ở văn phòng, lỗ nhỏ hư hỏng chảy nước dầm dề, nhớ anh không ngừng đúng không? Nhìn thấy anh là muốn được đè xuống sàn, đâm chọc ngay lập tức... đúng không?
- Cầm thú... - Khổng Tư nức nở mảng.
Đúng vậy.
Cô rất thèm khát, rất muốn hắn.
- Không có anh không được... Không có Bá Hiện vẫn được, đúng
không?
Khổng Tư bĩu môi, oán hận trừng hẳn.
- Còn dám nói đi tìm trai bao. Hôm nay ông đây chơi chết em..
- Á...
Hắn bóp mạnh bộ ngực, hung tàn dập bạch bạch liên hồi khiến cô không chịu nổi, ngã sấp xuống giường.
Hắn ngồi trên đùi cô, ấn eo dán xuống đệm, phi hùng hục như trâu, miệng hít hà, rít lên những lời thô tục:
- Lỗ nhỏ thèm anh, nước chảy thành suối rồi... Còn làm bộ làm tịch. Cổ chịu đựng cơ... Thi gan nữa xem nào... Chịch cho nát như tương... Dám chống đối... A... Sướng không? Rên lớn thế cơ mà... Sướng lắm đúng không?
- Um... um... a...
Khổng Tư không nói được tiếng nào, mắt mở to dại ra, thân trên ép sát xuống giường, bị xô đẩy vùi dập không thương tiếc. Hai cánh mông bị hạ thân đánh liên hồi rung lắc, đỏ ửng.
Lăng Việt dập hồi lâu, lật ngửa Khổng Tư, banh rộng hai chân quỳ gối thúc vào.
Cô hé mắt nhìn hắn.
Khuôn mặt hắn rất dữ tợn, ánh mắt tràn ngập tà hoả nhìn chòng chọc vào vị trí giao hợp. Cơ cánh tay, cơ bụng gồ lên, đường nhân ngư nổi rõ giống
như cán búa, còn gậy của hắn là thân búa đang đóng cọc vào người cô. Nước bắn ra ướt cả túm lông đen trên mu, dính vào đám lông lưa thưa của hắn tạo thành giọt nhỏ li ti dâm mỹ.
Nơi giao hoan nhầy nhụa lép nhép, mật dịch kéo thành sợi, nhễu ra ga giường ướt một mảng.
Khổng Tư nhìn chằm chằm gậy thịt đang cuồng dã ra vào, bị mật động phun nuốt ì ọt. Sướng tê tái toàn thân, đầu ngực căng cứng ngứa ngáy. Lăng Việt dường như đọc được suy nghĩ trong đầu cô, nằm tay cô đặt lên ngực, ra lệnh:
- Tự xoa đi... Vê... Nhanh...
Khổng Tư xấu hổ, nhắm nghiền mắt, tự mình xoa nắn bầu ngực, vê nhẹ nhũ hoa.
Điện giật khắp nơi, từ sâu thẳm trong động phủ đến đầu ngực nhạy cảm, toàn thân cô bay bổng chốn bồng lai tiên cảnh, sung sướng đê mê. Lăng Việt vừa dập vừa day hạt le.
- A... Đừng mà...
Khổng Tư đưa tay xuống che chắn, không cho hắn day. Nhiều loại kích thích như vậy, cô không chịu được.
Nhưng Lăng Việt không nghe. Hắn lật gối, lấy một vật trông như micro, bật công tắc.
Tiếng rung ù ù vang lên.
Trước khi Khổng Tư đoán được đó là vật gì, Lăng Việt đã dí nó vào hạt le.
- A... A... Không... a...
a...
Đó là máy rung. Hạt le và mu rung lên bật bật, tê sướng không còn từ nào để diễn tả. Sướng không chịu nổi.
Khổng Tư vùng dậy, túm lấy nó, đẩy ra.
Lăng Việt cường ngạnh giữ tay cô, ấn vào, hông tàn nhẫn phi hùng hục,
hít hà vì vách động co bóp dữ dội.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!