Lăng Việt ngơ ngác nhìn một hồi, nhíu mày, ôm ghì cô vào ngực, hôn lên môi.
Hắn muốn dỗ cô.
Khổng Tư tức giận giãy giụa, không cho hắn hôn, bật khóc nức nở.
Cô không cho, Lăng Việt càng hôn bằng được. Tay cố định gáy, tay siết eo, hông hắn chuyển động, mạnh mẽ thúc lên.
- Um...
Tiếng khóc bị môi lưỡi hắn bịt chặt.
Cô giãy giụa, quá yếu ớt so với sức lực của hắn, gáy bị hắn nắm lấy ấn vào càng không thể thoát ra. Lưỡi hắn sục sạo trong khoang miệng, ngấu nghiến cướp đoạt hơi thở. Cánh môi bị cắn mút đau nhói. Củ khoai khổng lồ đỉnh lộng nghiền ép từng tầng thịt mềm trong mật đạo, ma sát tê dại.
Khổng Tư không giấy được bao nhiêu, nhanh chóng bị khuất phục trước sức lực và cây chày bá đạo.
Thấy cô ngừng chống cự, Lăng Việt lại nắm eo thúc lên.
Hắn làm hoàn toàn khác với cô làm, tốc độ cực nhanh, lực cũng lớn gấp nhiều lần, thúc cho cô xóc nảy nghiêng ngả, rên từng hồi. Vách hang bị cọ xát không ngừng nghỉ, sung sướng đê mê.
Hai ngày nhịn thèm khiến Khổng Tư khao khát mãnh liệt, hiện tại được đâm chọc, cô nhắm mắt tận hưởng, nước mắt vẫn rơi, vẫn tủi thân nhưng không thể ngừng rên.
Lăng Việt thở hổn hển nhìn chằm chằm khuôn mặt đẫm nước của cô, thè lưỡi liếm những giọt nước mắt long lanh.
Khổng Tư oán hận trừng hẳn, mỗi hơi bĩu ra.
Lăng Việt thì thầm:
- Biết sai chưa?
Cô cứng đầu không nói.
Hắn ngừng lại, không làm nữa.
Khổng Tư hèn mọn ôm chặt cổ hắn, nức nở:
- Biết. .. biết sai rồi. ..
- Sai ở đâu? – Lăng Việt nhướn mày dữ tợn.
- Sai ở chỗ không nói với anh từ đầu... nói... Bá Hiện là đàn ông... - Còn gì nữa?
Hắn từ từ đưa đẩy, cố ý ngoáy tròn bên trong.
- Không được thân thiết không giới hạn... Phải giữ khoảng cách... Khổng Tư vừa nói vừa khóc, nấc lên hưng hức, mắt mũi đều đỏ hoe trông vô cùng đáng thương.
- Đau lòng sao? – Lăng Việt nhíu mày. – Đau lòng vì bị bắt phải giữ khoảng cách với nó?
- Nói...
- Đồ già gân xấu tính. – Khổng Tư trừng mắt tức giận. – Chú khinh thường tôi... Lợi dụng tôi bị bệnh để ép buộc... ép nghe lời...
- Cái gì? - Mắt Lăng Việt quắc lên, lửa bùng cháy bên trong. – Không được gọi tôi là “chứ”. Tôi không chơi “cháu” mình. Tôi khinh thường em khi nào? Tôi lợi dụng cái gì?
lón.
- Vừa nãy... Rõ ràng chú khinh tôi dâm đãng...
- Câm miệng. Còn gọi chú một lần nữa thì cút xuống. – Lăng Việt quát
cửa.
Khổng Tư oà khóc nức nở, buông cổ hắn, đứng lên không làm nữa, đi ra
Cô không cần...
- Tôi đi tìm trai bao...
- Khổng Tư... - Lăng Việt gầm lên, đứng bật dậy nắm tay Khổng Tư, kéo
tại. – Em dám? Em dám tìm trai bao? Tôi giết em...
Hắn ghì chặt hai tay cô, hung tợn như một con thú.
Khổng Tư hét trả:
- Tôi xuống nước rồi... Tôi không sai, vẫn phải chạy sang đây... Nếu
không làm tình, lập tức biến khỏi nhà tôi. Anh ở đây làm gì? Làm phật sống
lạnh lùng cùng ăn cơm, cùng ngây người sao?
-
- Em để nó khoác vai, ôm ấp, vuốt má... Còn không biết sai?
- Bọn tôi như thế từ trước khi gặp anh. Anh chỉ là bạn tình mà thôi, có
quyền gì cấm tôi? Anh dùng bệnh tình của tôi để ép buộc tôi xuống nước...
Anh biết tôi muốn làm tình... chốt cửa, nhốt tôi bên ngoài... Anh tưởng
mình anh có gậy hả? Nếu không làm, cút đi...
Khổng Tư xô Lăng Việt ra.
Hắn lảo đảo, gầm lên:
gì?
- Nếu đã thích nó như vậy, gọi nó đến chịch đi. Ký thoả thuận với tôi làm
- Tôi và Bá Hiền không phải quan hệ đó. Tôi không muốn làm tình với cậu ấy... Chúng tôi là chị em gái...
- Nó là đàn ông.
- Anh quản nhiều như vậy làm gì? Tôi không ngủ, không hôn ai khác ngoài anh... Tôi sạch sẽ mà... Anh bị sao thế? Anh có phải người yêu tôi đâu?
Khổng Tư oà khóc nức nở.
Lăng Việt nghẹn tím cả mặt, tức điên nhưng không nói được gì.
- Chúng ta là bạn tình... Bạn tình chỉ cần làm tình thôi... Không phải sao? Chính anh muốn vậy... Tại sao giở chứng?
- Tôi không giở chứng. Nếu tôi biết em thân thiết không giới hạn với một thằng đàn ông, tôi đã thêm tỉ thứ điều kiện vào thoả thuận. Khổng Tư, không một thằng đàn ông bình thường nào chấp nhận bạn tình của mình ôm ấp, đùa cợt, vuốt ve thắng khác. Nếu tôi cũng ôm ấp con đàn bà khác, nói rằng đó là bạn thân của mình, em có nghi ngờ không?
- Anh nghi ngờ tôi?
- Tại sao tôi phải tin em? Chúng ta mới quen nhau hai tuần, tại sao không cho phép tôi nghi ngờ? Ngày mai tôi đưa bạn thân đến đây, ôm ấp, vuốt má, nói yêu thương trước mặt em cho em nhìn, được không?
Khổng Tư ngừng khóc, tưởng tượng cảnh Lăng Việt ôm người phụ nữ khác, nói yêu cô ta, đùa cợt vuốt má cô ta, lòng trào lên một cảm giác ghen tức khó hiểu.
Rõ ràng cô không yêu Lăng Việt nhưng lại khó chịu khi nghĩ đến cảnh hắn ôm người khác.
Rồi hắn và ả đàn bà đó có chạy tới chỗ vắng vẻ khuất mắt cô, hú hí với nhau không?
Khổng Tư đảo mắt hoang mang, mâu thuẫn dữ dội.
Lăng Việt đọc được suy nghĩ trong đầu cô, cười khẩy lạnh lẽo, bước tới nằm cảm ép cô ngẩng lên:
- Thế nào? Hiểu cảm giác của tôi chưa?
Nhưng Bá Hiến là gay mà...
Lăng Việt không biết chuyện đó, Khổng Tư thực sự muốn nói cho hắn biết.
- Giữ khoảng cách với thằng đó khó đến vậy sao? Không ôm ấp, vuốt má, nắm tay nó, em không sống nổi?