Lăng Việt giống như tượng đá, không cho cô nửa cái liếc mắt, vẫn gõ cạch cạch không ngừng.
Khổng Tư liếc màn hình, ngạc nhiên.
Hắn đang gõ cái gì đó bằng tiếng nước ngoài, chữ tượng hình. Cô không phân biệt được đây là tiếng nước nào, chỉ cảm thấy ngôn ngữ này hắn thông thạo như tiếng mẹ đẻ. Tốc độ gõ rất nhanh.
Báo cáo gì mà toàn chữ vậy?
Lăng Việt vẫn mải mê gõ, hoàn toàn phớt lờ Khổng Tư, coi cô như không khí.
Cô đứng đó nhìn hắn gõ suốt 10 phút hắn vẫn không có ý định ngừng để nói chuyện.
Khổng Tư liếc quanh phòng.
Căn phòng đơn điệu vốn không dùng đến vẫn đơn điệu như cũ. Ga giường màu nâu nhạt, chăn gối cùng màu. Trên bàn, ngoài laptop và một lon bia ra, không để thứ gì. Giá sách nhỏ vốn trống không đã chất đầy tài liệu, toàn tiếng nước ngoài, Khổng Tư không biết.
Cô biết 3 ngoại ngữ nhưng không biết thứ tiếng mà Lăng Việt đang dùng. Xem ra hắn không phải đại ca xã hội đen như cô tưởng.
Khổng Tư đứng hoài, bắt đầu cảm thấy dơ.
Hắn không quan tâm cô, chẳng lẽ cô cứ đứng đây như cô hồn dã quỷ đến khi hắn đi ngủ, đem cô tổng ra?
Nhưng giờ phải nói gì?
Khổng Tư đan hai tay vào nhau ở sau lưng, khó chịu vặn vẹo.
Mùi dầu gội của Lăng Việt phảng phất trong phòng, Khổng Tư ngửi thấy,
cả người nôn nao. Cô nhớ cơ thể hắn, thèm được hắn ôm ấp, hôn môi, làm
tình...
Bên dưới co bóp mãnh liệt, dịch ứa ra ồ ạt.
Khổng Tư không chịu nổi nữa, đánh liều bước tới phía sau, cúi xuống ôm
cổ Lăng Việt.
Má cô áp vào mái tóc mềm không vuốt keo và thái dương hắn, hai cánh
tay ôm bờ vai rộng, ngực tì lên cả thành ghế và một phần lưng hắn. Hơi ấm truyền sang, mùi pheromone nam tính hoà cùng mùi dầu gội và sữa tắm hun
cho cô nôn nao toàn thân, vách hang co bóp dữ dội.
Khổng Tư cố nén hơi thở gấp gáp, lén hít hà hương thơm trên tóc hắn,
tim nhói lên mấy cái.
Mới hai ngày, sao cảm giác khao khát nhớ mong lại ghê gớm thế
này?
Rõ ràng họ ở cùng nhà, ăn cùng bàn, sớm tối ra vào đều trông thấy
nhau, sao cứ như đã xa cách nhiều ngày?
Lăng Việt vẫn gõ đều đều, không có phản ứng.
Khổng Tư thực sự tủi thân, muốn khóc.
Cô hơi rụt người gục đầu lên vai hắn, kìm nén hơi thở.
Hắn bị sao vậy?
Cô muốn làm lành mà...
Cô không muốn chiến tranh lạnh nữa. Muốn được ôm ấp, hôn môi
Nghĩ đến đây, Khổng Tư ngẩng lên, đánh bạo đưa tay lên mặt hắn, muốn kéo cắm bắt hắn quay lại hôn.
Lăng Việt cưỡng, không muốn.
Hắn từ chối hôn cô.
Khổng Tư thất vọng, hơi thở nặng nề, cơn giận bùng lên trong ngực.
Hắn cứ gõ lạch cạch như bị hôn ám khiến Khổng Tư oán hận cái laptop chết tiệt và cái bàn phím phát sáng mà hắn đang dùng. Cô luồn xuống, chui qua cánh tay, trèo lên đùi hắn, xoạc chân khoá ngồi, ôm chặt cổ.
Thật thần kỳ, hắn nghiêng đầu nhìn màn hình, vẫn gõ được, hai tay không ngừng nghỉ bất chấp Khổng Tư đã như miếng cao dán chó dán lên ngực.
Cô ức muốn chết nhưng bởi vì thân thể áp sát không kẽ hở, da thịt đụng chạm, ấm nóng truyền sang, mùi của hắn bủa vây chóp mũi khiến ham muốn bùng lên dữ dội hơn bao giờ hết nên cô cố chấp đeo bám không buông, nhẹ nhàng động hông, cọ hạ thân mình vào hạ thân hắn.
Cô đang mặc váy, hắn mặc quần áo ở nhà. Quần của hắn vải thô cứng, cọ vào phần mu và khe thịt như đang kích thích, ham muốn tăng thêm vài phần.
Không thấy hắn có phản ứng, ngược lại cô khó chịu phát điên, mật động giãn nở đòi được lấp đầy.
Khổng Tư không biết phải làm thế nào, từ từ rời ra nhìn Lăng Việt.
Hắn không nhìn cô, đầu nghiêng hẳn sang bên, mắt dán vào màn hình
máy tính.
theo.
Chó chết!
Khổng Tư tức giận, muốn bỏ về phòng.
Tay cô buông lỏng khỏi cổ, trượt xuống vai hắn, ánh mắt di chuyển
Thân thể hắn như có nam châm khiến cô không cách nào dứt ra được. Hai bàn tay vuốt dọc từ bả vai xuống ngực, sờ soạng bộ ngực rắn chắc. Khổng Tư ngồi thẳng người, sờ dần xuống bụng, xuống dưới nữa...
Vướng.
Cô liếc nhìn gầm bàn phía sau, trong đầu hiện ra hình ảnh phim con heo play văn phòng mà mình từng xem qua. Trong phim, diễn viên nữ chui xuống gầm bàn khẩu giao cho diễn viên nam.
Mặt Khổng Tư thoắt cái nóng bừng, lén liếc Lăng Việt.
Hắn không cho cô nửa ánh mắt.
Tim cô đập thình thịch vì suy nghĩ táo tợn đó.
Nhấc lon bia hắn để trên bàn lên, thấy bên trong vẫn còn quá nửa,
Khổng Tư uống mấy hớp, lấy can đảm.
Cô cũng từng dùng tay vuốt ve nam căn cho hắn nhưng chưa từng khẩu giao vì Lăng Việt thường quá hưng phấn sau khi sờ soạng thân thể cô, lúc nào cũng nôn nóng đâm vào thật nhanh.
Hiện tại hiếm thấy hắn không cứng lên.
Gầm bàn rộng, cũng đủ cao để Khổng Tư chui xuống. Hai chân Lăng Việt vốn đang tách ra...
Khổng Tư hít sâu một hơi, trượt người chui xuống gầm bàn, hai tay gác lên đùi hắn, đầu cúi sát hạ thân hắn.
Động tác của Lăng Việt cứng lại, tiếng gõ bàn phím dừng vài giây. Hắn sửng sốt.