Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Bệnh Nghiện Em (Lăng Việt) (Truyện FULL)

 

Cả Lăng Việt và Bá Hiện đều nhìn chằm chằm Khổng Tư, chờ câu trả lời. 

Người cô lạnh toát, lúng túng giới thiệu: 

- Lăng Việt, đây là Bá Hiên, bạn thân từ thời mẫu giáo của em. Bá Hiện 

... kia là Lăng Việt... 

Nói đến đó thì á khẩu, không biết phải nói tiếp thế nào. 

Bá Hiện nhướn mày dữ tợn: 

- Anh ta là ai? 

Cậu nhìn bộ dạng ăn trộm bị bắt quả tang của Khổng Tư, lại nhìn sự 

đường hoàng hiên ngang và thân trên cởi trần của Lăng Việt, cũng đoán 

được chút ít nhưng vẫn chờ Khổng Tư tự mình xác nhận. 

Ngược lại Lăng Việt không lên tiếng, chờ xem Khổng Tư nói thế nào về 

mối quan hệ của bọn họ. 

Khổng Tư hít thở không thông, không thể nói Lăng Việt là bạn tình của 

mình. Vì nếu nói vậy sẽ phải kể hết chứng bệnh cuồng dâm. Nhưng cô cũng không dám nói Lăng Việt là bạn trai mình, vì thoả thuận giữa họ chỉ là bạn tình, thoả mãn nhu cầu tình dục, không cho phép can thiệp vào cuộc sống cá nhân. 

Cho nên cô quẫn bách mấp máy môi, nói không nên lời. 

Bá Hiên nhướn mày, ánh mắt loé sáng bực tức: 

- Anh ta là ai? Tại sao cởi trần trong nhà cậu? Tại sao cậu không kể với mình về anh ta? Ngày nào chúng ta cũng nhắn tin mà... 

Lông mày Lăng Việt nhíu sâu hơn, cảm tưởng sát khí toả xung quanh người vì giọng điệu chất vấn của Bá Hiên và thông tin ngày nào cậu cũng nhắn tin với Khổng Tư. 

Cô gấp như ngồi trên đống lửa, đầu óc xoay chuyển dữ dội, quyết định giải quyết Bá Hiên trước, thuyết phục Lăng Việt phối hợp nói dối sau. Lăng Việt đương nhiên biết Khổng Tư không muốn công khai bệnh tật cho bất cứ 

ai. 

Cô lấm lét nhìn Bá Hiến, lẩm bẩm: 

- Anh ấy... là bạn trai mình. 

Mắt Bá Hiên mở to kinh ngạc, nhìn chằm chằm Lăng Việt. 

Câu trả lời của Khổng Tư khiến Lăng Việt hài lòng, ném áo sơ mi vào phòng, đi tới ôm vai cô, cười lạnh: 

- Xin chào... Tôi đã nghe Khổng Tư nhắc về cậu. Thật không ngờ một người luôn miệng xưng “lão nương”, nhắn tin hú hét về mĩ phẩm và trang sức lại là đàn ông thân cao mét tám, đẹp trai lồng lộng. 

Mặt Bá Hiên thoắt cái xám xịt, chưa tiêu hoá nổi thông tin này: 

- Bạn trai? Khổng Tư, cậu có tỉnh táo không vậy? Cậu chia tay tên khốn 

kia chưa đến một tháng? Lão già này là ai? 

Khoé miệng Lăng Việt giật giật. 

Khổng Tư vội túm tay Bá Hiên: 

- Ra ngoài với mình một lát, mình sẽ giải thích rõ... 

- Không cần. – Lăng Việt kéo tay Khổng Tư lại, không cho nắm tay Bá Hiên. – Nói ở đây đi. Ba mặt một lời... Nói cho rõ ràng luôn. 

Khổng Tư nhìn Lăng Việt bằng ánh mắt cầu xin nhưng hắn phớt lờ, hất đầu về phía sofa ra hiệu cho Bá Hiên. 

Họ ra sofa ngồi đối diện, gườm gườm nhìn nhau như kẻ thù. 

Lăng Việt khó chịu với Bá Hiên, cậu cũng chẳng dễ chịu, trừng trừng nhìn lại. 

Khổng Tư trốn vào bếp pha café, đầu loạn cào cào nghĩ ra một lời nói dối đối phó. 

Lâu nay cô mải mê trải nghiệm tình dục mới mẻ với Lăng Việt, quên béng mất chuyện Bá Hiên có thể đến bất cứ lúc nào và bắt gặp. 

Bá Hiên giống như người nhà, Khổng Tư làm việc khuất tất, giấu giấu giếm giếm, sợ bị phát hiện. Giờ bị phát hiện càng sợ hơn vì không định nói ra sự thật về căn bệnh quái quỷ. 

Nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng cô cũng nghĩ ra một lời nói dối hợp lý. 

Cô bưng café ra phòng khách, đặt xuống trước mặt hai người. 

Họ vẫn đang ngồi nhìn nhau trừng trừng, ánh mắt Bá Hiên toé lửa; Lăng Việt thì thâm trầm bực bội nhưng vẫn có cảm giác kẻ cả trên cơ, không chấp trẻ con. 

Cô ngồi xuống bên cạnh Lăng Việt khiến Bá Hiên tức giận: 

- Từ bao giờ cậu giữ bí mật, không nói hết mọi chuyện với mình? 

- Cái này... 

- Nói hết được mới lạ. Bạn bè thân thiết đến mấy thì nam nữ vẫn phải có khoảng cách. Tưởng hai đứa con gái hay gì mà đòi biết sạch mọi chuyện. – 

Lăng Việt mỉa mai sâu cay. 

- Tôi đang nói chuyện với Khổng Tư, anh đừng xía vào. Tôi và Khổng Tư thân nhau từ hồi mẫu giáo, chúng tôi hiểu đối phương hơn cả bố mẹ anh em trong nhà. Anh từ trên trời rơi xuống, biết cái gì? 

Lăng Việt nghiến răng, quai hàm bạnh ra, nắm tay siết chặt. 

Khổng Tư vội can: 

- Bá Hiên, bớt nói vài câu. 

- Chuyện này là sao? Mới chia tay thắng kia vài tuần, sao lại dính vào lão 

già này? 

Lăng Việt thở mạnh, tức điên vì bị gọi là lão già. 

Khổng Tư sợ hết hồn, nạt: 

- Đừng gọi anh ấy như vậy. Mình có lỗi với cậu vì không nói cho cậu biết nhưng Lăng Việt không có lỗi. Anh ấy cũng không bắt mình giữ bí mật... Là tự mình muốn giữ. 

Khổng Tư bệnh hắn, Bá Hiên càng tức, bưng cốc café lên uống một hơi quá nửa, giọng cao vút ẩn chứa sự tổn thương: 

- Vậy giờ cậu có định nói không? Nếu muốn thì nói nhanh đi... Không nói, tôi về... 

- Nói chứ. Nhưng cậu phải bình tĩnh. Nếu chuyện này dễ nói, mình đã không giấu cậu. 

Bá Hiên ngồi tựa lưng vào sofa, khoanh tay trước ngực chờ nghe. 

Khổng Tư nhìn Lăng Việt bằng ánh mắt cầu cứu, nắm tay hắn, cầu mong hắn im lặng đừng chen vào câu nào kẻo lộ tẩy. Cô hít sâu mấy hơi, cố làm ra vẻ bình thường, bắt đầu nói dối: 

- Sau khi chia tay Hoắc Vỹ Thần vài hôm, mình hẹn bạn đi chơi, vào nhầm quán café, bị tấn công tình dục. Lăng Việt đã cứu mình. 

Cái gì? – Bá Hiên nhổm người dậy, chồm về phía Khổng Tư hỏi dồn, kinh hãi. – Chuyện xảy ra khi nào? Ở đâu? Đứa nào tấn công cậu? Báo cảnh 

sát chưa? 

Khổng Tư không dám trả lời. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!