Sự ghê tởm bùng lên khiến Khổng Tư buồn nôn. Ngực, tim, phổi đều đau.
Hoắc Vỹ Thần... đồ súc sinh.
Ả điểm họ Bành này cũng vậy.
Khổng Tư không chịu được nữa, rít lên:
- Súc vật.
Cô xô ả sang một bên, đùng đùng ra khỏi phòng trà nước.
Ngực nặng như bị đá đè, Khổng Tư vào thang máy lên tầng 18, nơi có quán café ngoài ban công.
Cô đứng tựa vào lan can ngang ngực, nhìn thành phố sầm uất bên dưới, cố gắng hít thở không khí trong làng.
Quá kinh tởm.
Hai kẻ súc vật.
Thì ra Hoắc Vỹ Thần bệnh hoạn như vậy.
Thì ra Bàng Tô Tô đã cười vào mũi cô, đã đắc ý như vậy, mặc dù cô không quen biết, không mạo phạm ả.
Khổng Tư trở thành trò cười để cặp tra nam tiện nữ này lừa dối suốt bao
lâu nay.
thân.
Chó má!
Tim cô đau nhức không nguôi, chỉ muốn khóc.
Khóc không phải vì còn yêu Hoắc Vỹ Thần, khóc vì uất ức, nhục nhã, tủi
Thì ra không làm gì có lỗi vẫn bị hại thảm.
ngực.
Cô hận Hoắc Vỹ Thần, hận Bàng Tô Tô.
- Có thù tất báo...
Khổng Tư lẩm bẩm, hai tay siết chặt lan can, lửa hận âm ỉ cháy trong
Cô đứng một lúc vỗ về tâm trạng, mua thêm một cốc café đen rồi trở về phòng làm việc.
Tô.
Người Khổng gia có thù tất báo. Cô sẽ trả thù Hoắc Vỹ Thần và Bàng Tô
Khổng Tư điên cuồng nhập số liệu suốt buổi sáng như người bình thường.
Trưa đến, cô sờ túi lấy cơm hộp theo thói quen, thấy trống không mới sực nhớ ra chuyện sáng nay, chuyện đêm qua. Cô thở dài, chạy đi mua cơm về ăn rồi không nghỉ trưa, tiếp tục làm việc miệt mài cho kịp tiến độ.
Nửa buổi chiều, sự ham muốn trỗi dậy hành hạ. Khổng Tư rung chân bần bật, trong đầu đều là hình ảnh thân thể trần trụi và quả dưa chuột biết cử động của Lăng Việt. Mật dịch rỉ ra ướt cả quần lót, cô phải chạy vào nhà vệ sinh lau chùi, lót băng hàng ngày.
Cổ lờ ham muốn, cố tập trung vào công việc, Khổng Tư gian nan trải qua mấy tiếng buổi chiều.
Tan làm, cô tháo chạy như bay khỏi công ty, phóng đến siêu thị mua đồ ăn thức uống, cổ dỗ mình quên đi cơn thèm khát.
Khi chưa biết tình dục là gì, thèm chỉ là thèm suông vậy thôi. Đến khi biết rõ những cọ xát, xâm nhập, đưa đẩy tạo nên khoái cảm tiêu hồn thế nào, sự thèm muốn nâng lên một tầm cao mới khó chịu gấp bội.
Khổng Tư không hiểu mình có chịu được đến lúc được gặp lại Lăng Việt không.
Khi nào hắn đến?
Nếu hắn bận việc, mấy ngày không đến, cô sống kiểu gì đây?
Khổng Tư gấp rút nhặt đồ vào giỏ, bồn chồn xếp hàng tính tiền, khuân đồ ra xe lái như điên về nhà.
Vừa về đến nhà, cô lập tức bỏ đồ vào tủ lạnh, bật nhạc thật to, vội vã nấu ăn, cố làm mình bận rộn để quên đi sự thôi thúc không ngừng.
6 rưỡi, chuông cửa reo vang, Khổng Tư chạy ra, ngó qua mắt mèo, kinh ngạc mở cửa.
Lăng Việt đang đứng bên ngoài, phía sau là tài xế của hắn và 4 cái vali to vật vã.
Khổng Tư tròn mắt nhìn.
Lăng Việt vẫy tài xế:
- Được rồi, cậu về đi.
- Vâng.
Tài xế cúi chào, rời đi.
Lăng Việt kéo bốn cái vali vào huyền quan, buộc Khổng Tư phải tránh sang một bên. Cô ngơ ngác hỏi:
- Đây là gì?
- Quần áo của anh.
Lăng Việt sập cửa nhà, cởi áo vét ném lên tủ để giày, nhào tới ấn Khổng Tư xuống sàn.
- Á...
Cô hét lên vì giật mình, bị đè nghiến xuống sàn nhà ngay ở huyền quan, bị thân hình lực lưỡng chồm lên.
Lăng Việt như thú dữ, ngấu nghiến hôn Khổng Tư, hai tay thô bạo kéo váy cô lên, tụt quần lót.
Khổng Tư sợ hãi kêu ư ư, cố đẩy hắn ra để hỏi chuyện.
Hắn vội vã cởi quần mình, luồn lưỡi vào miệng Khổng Tư, ngăn tất cả
âm thanh.
sao.
Cô bị hôn thô bạo, môi đau nhói, hoảng sợ không hiểu Lăng Việt bị làm
Thế nhưng ham muốn vốn đang rất mãnh liệt bị mùi vị trong miệng hắn
đốt cháy dữ dội, bị khí thế và hành động của hắn khiêu khích không ngừng,
mật đạo giãn nở ngứa ngáy, khao khát được lấp đầy.
Lăng Việt tụt quần mình xuống, không kịp cởi ra, xé toạc một bên quần
lót Khổng Tư, tách hai chân cô, kề cự vật vào cửa mình thô bạo thúc.
lô.
- Á... um...
Khổng Tư hét lớn khi cự vật phá cửa xông vào, chôn một nửa trong mật
Đau đớn và sung sướng đồng thời đánh thẳng lên não bộ, hai chân cô
run rẩy khẽ khẽ.
Sự ham muốn được thoả mãn trong tích tắc, mật lộ co bóp mút mát cự
vật như hưởng ứng bất chấp tâm lý Khổng Tư đang hoang mang dữ dội,
không hiểu chuyện gì xảy ra với Lăng Việt.
Hắn dừng mấy giây, rời môi cô ra một chút, mắt đỏ ngầu dữ tợn.
Khổng Tư sợ hãi:
- Anh sao vậy?
Lăng Việt không trả lời, cắn môi dưới cô, nghiến mạnh, hông phát lực thúc một cú tàn nhẫn, nhét hết cự vật vào mật động, lút cán.
liệt.
- Á...
Khổng Tư hét lớn, kẹp chặt chân, vặn vẹo thân thể.