Người phòng kế toán mỗi người hỏi Bàng Tô Tô một câu cho phải phép.
Ả vui vẻ trả lời rồi chào để sang phòng khác.
Khổng Tư ngồi im vỗ về lửa giận dịu bớt nhưng không ăn thua. Cô đi tới
phòng trà nước của công ty, pha một cốc café, từ từ uống.
Bức bối trong thân thể dần nguội bớt. Nghĩ ngày tháng sau này đến
công ty sẽ thường xuyên nhìn thấy Bàng Tô Tô, Khổng Tư thở dài thườn
thượt, muốn bỏ việc.
Nhưng công việc này không phải thứ cô thích bỏ là bỏ. Khổng gia còn
chờ cô thu thập bằng chứng để tấn công Tần Khương. Trường hợp xấu, cô
không thu được bằng chứng đáng giá để tổng y vào tù thì cũng sẽ nắm được
nhiều điểm yếu khác, đánh vào lối sống dâm dật loạn thất bát tạo của y.
Tần Khương thay người tình như thay áo. Bàng Tô Tô không biết trụ
được bao lâu.
Cửa phòng trà mở, có người vào.
trà.
Khổng Tư quay đầu lại, nhíu mày. Bàng Tô Tô đủng đỉnh đi vào phòng
Cơn giận vừa nguội đi chút ít lập tức bốc lên ngùn ngụt. Cô nhìn Bàng Tô Tô chòng chọc, muốn hắt luôn cốc café đang uống vào mặt ả.
Trong đầu cô tưởng tượng cảnh mình đè Bàng Tô Tô xuống tát tới tấp lên bản mặt công công không biết xấu hổ kia.
Bàng Tô Tô cười, sự đắc ý lại loé lên. Ả tự tin chào hỏi:
- Xin chào, tôi là Bàng Tô Tô. Rất vui được làm quen.
Vui con mẹ mày.
- Chào.
Khổng Tư gật đầu một cái rồi tiếp tục uống café, không nhìn ả nữa. Nhìn nhiều cô sợ mình không khống chế được tức giận, tát ả mấy phát thì to chuyện.
Ả này có gì hơn cô đâu. Xinh bình thường, dáng cũng tạm được, ngực nhỏ hơn, mông lép hơn... Nếu đường hoàng cạnh tranh công bằng giành trái tim đàn ông, cô không tin mình thua a.
Chẳng qua ả nằm ngửa cho Hoắc Vỹ Thần chịch, thoả mãn dục vọng, cho gã cái mà gã không lấy được từ chỗ cô nên mới thắng thế.
Vậy có gì mà đắc ý? Ả lại tưởng thế là hay, nhơn nhơn.
Bàng Tô Tô ngạc nhiên:
- Khổng Tư, cô không nhận ra tôi sao?
Ôi mẹ ơi... Trơ trẽn đến thế là cùng.
Khổng Tư ngước lên, cổ khống chế ánh mắt lạnh lùng hờ hững và giọng
nói bình thản, mặc dù nội tâm cô đang phun lửa phì phì:
- Nhận ra.
Bàng Tô Tô càng ngạc nhiên:
- Nhận ra? Sao cô không nổi giận?
Con nhỏ vô liêm sỉ này tìm ngược hay gì?
Thấy cô im lặng, ả tiếp tục:
- Vì tôi mà cô và Hoắc Vỹ Thần mới chia tay. Cô không có chút phản ứng nào như vậy... có phải cô cũng không yêu Hoắc Vỹ Thần?
- Không phải vì cô mà tôi và Hoắc Vỹ Thần chia tay đâu. – Khổng Tư mỉm cười, cổ để không nhấn nhá mỉa mai. – Vì anh ta đi chơi gái nên chúng tôi chia tay.
đỏ:
Mặt Khổng Tư thoắt cái trắng bệch:
- Chơi gái? Anh ta còn người phụ nữ khác?
Gái ở đây là mày đẩy con ngu.
Chửi cho như thế rồi mà vẫn cố vớt vát.
Ả chợt hiểu cái nhìn khinh miệt của Khổng Tư, mặt từ trắng chuyển sang
- À... Người có học chửi cũng khác thật.
- Chẳng nhẽ cô vô học?
- Tôi...
- Cũng đúng. Nếu cô có học, sẽ không nằm dưới thân thằng đàn ông đã có bạn gái rồi nhơn nhơn khiêu khích.
Khổng Tư tặng Bàng Tô Tô một nụ cười lạnh tanh.
Ả thở phì phì, trợn mắt rít qua kẽ răng:
- Đừng tự cho là mình hay ho. Cô vừa ngây thơ vừa ngu xuẩn, bị lừa lâu như vậy cũng không biết. Tôi nằm bên cạnh Hoắc Vỹ Thần mỗi khi cô gọi điện cho anh ta. Anh ta nói gì cô cũng tin. Nào là đang ở ngoài trời, nóng quá;
nào là đi cùng đối tác, bị chuốc rượu nên mệt... Ha ha... Đều là giả. Chúng tôi lăn giường chán chê, sung sướng mê mệt rồi Hoắc Vỹ Thần mới gọi điện nhắn tin cho cô. Đó mới là con người thật của anh ta. Cô chẳng biết gì cả, yêu một cái vỏ bọc giả tạo, tin tưởng anh ta vô điều kiện. Đồ ngu
Tim Khổng Tư đau nhói từng cơn, lồng ngực bị bóp nghẹn.
Sự tổn thương lẩn quất trong đáy mắt cô bị Bàng Tô Tô nhìn thấy. Ả hả hê cười cợt, tiếp tục xát muối vào ruột gan cô:
- Cô giữ lấy trinh tiết của mình để người yêu bức xúc đi ngủ với gái, vừa mất người yêu vừa bị tổn thương. Nếu cô chịu ngủ với Hoắc Vỹ Thần, anh ta sẽ không tìm đến tôi, hai người vẫn tốt đẹp.
Không đâu.
Hoắc Vỹ Thần là một thằng khốn.
Nếu cô kết hôn cùng gã, tương lai cô cũng sẽ bị lừa thôi. Gã sẵn sàng mang tính mạng mình ra thề thốt, bảo vệ một lời nói dối tráo trở, hết cứu. Loại này bỏ được sớm là phúc ba đời. Nếu không, sau này cô sẽ bị tổn thương nặng nề như dì út, cả đời không ngóc đầu lên được.
Bàng Tô Tô thấy Khổng Tư không nói gì, tiếp tục miệt thị:
- Cô khinh thường người như tôi mà không nhìn lại bản thân mình... Nhan sắc có, thần thái có, cớ sao chỉ ngồi trong xó phòng kế toán làm một tay sai quèn? Còn tôi... vừa vào công ty đã là thư ký giám đốc, vừa có tiền vừa hưởng ké hào quang, chen chân vào giới nhà giàu. Cô cứ ở đó thờ trinh tiết mà ngước nhìn tôi...
Chắc gì đã chen chân được vào giới nhà giàu?
Cô là tiểu thư nhà giàu đây... Cần gì bán trên như ả.
- Cô đã ngu còn sĩ diện. Rất nhiều lần tôi hôn vào cổ Hoắc Vỹ Thần, tạo dấu hôn trên ngực, trên bụng gã mà cô không biết. Áo gã thỉnh thoảng lại có son môi và mùi nước hoa của tôi... Cô mù đến mức đáng thương. Tôi call
video cho Hoắc Vỹ Thần, thoát y cho gã xem lúc gã ở nhà cô. Gã chạy vào nhà
vệ sinh thủ dâm, nói dối là mình táo bón, cô cũng không hề nghi ngờ. Khổng
Tư... óc cô bị chó gặm hết rồi.
Khổng Tư trừng trừng nhìn Bàng Tô Tô, không ngờ ả vô liêm sỉ đến mức
này, cũng không tưởng tượng nổi Hoắc Vỹ Thần là loại tởm lợm như vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!