Đêm hôm đó Khổng Tư ngủ một giấc ngon lành không mộng mị trong ngực Lăng Việt. Sáng dậy hắn lập tức đưa cô tới phòng khám tư khám
thai.
Khổng Tư há hốc miệng nhìn hình ảnh siêu âm em bé trong bụng, thấy bác sĩ bảo mới bằng hạt đậu lại càng ngạc nhiên.
Khi tiếng tim thai vang lên thịch thịch, thịch thịch vừa nhanh vừa rõ ràng, xúc động trào dâng trong ngực, nước mắt cứ thế tuôn ra.
Lăng Việt nhìn chằm chằm màn hình, lắng tai nghe những âm thanh đầu tiên của con, sắc mặt trầm xuống.
Ra khỏi phòng khám, Khổng Tư dán mắt vào phim siêu âm, đọc từng dòng kết quả, không buồn nhìn đường. Lăng Việt dắt cô đi đâu cô đi đó. Đến khi vào xe, hắn tuyên bố:
- Sang tháng cưới.
- Dạ? – Khổng Tư kinh ngạc nhìn lên.
- Sang tháng cưới. – Lăng Việt hạ lệnh. – Giờ tới nhà em báo tin, thưa
chuyện.
Khổng Tư ngơ người, há miệng toan nói.
Lăng Việt dội thêm một câu:
- Để bụng to mặc váy cưới không đẹp.
Cô tịt ngòi, đầu tự động tưởng tượng cảnh mình vác bụng bầu vượt mặt mặc váy cưới, bị người người chỉ trỏ cười cợt sau lưng.
Không được...
Cô muốn mặc những bộ váy cưới xinh đẹp trong lúc bản thân rực rỡ để
khiến đám bạn phải trầm trồ. Hôm qua cô đã nhận lời cầu hôn của Lăng Việt, sớm muộn gì cũng sẽ tổ chức lễ cưới, chi bằng làm luôn lúc này để bé con có một gia đình hoàn hảo, được sự chăm sóc của cả bố lẫn mẹ, khoẻ mạnh ra đời.
Khổng Tư mỉm cười khẽ gật đầu.
Hắn bảo tài xế lái xe tới nhà cô rồi ôm cô vào lòng, thì thầm:
- Em muốn đám cưới như thế nào?
- Xa hoa lộng lẫy... Em muốn bánh kem cưới hình lâu đài cao 3 - 4 mét, tháp ly champagne cao chót vót, trang trí rực rỡ như trong cổ tích... - Được. Cái đó không khó.
- Chị họ Bá Hiên từng được tặng một chiếc bánh cưới hình lâu đài cao 4 mét, hơn 8 tỷ. Em muốn loại tương tự như vậy cơ...
Lăng Việt cười trầm, vuốt ve má cô, ánh mắt tràn ngập cưng chiều dung túng:
- Được. Anh tặng em bánh cưới lâu đài cao 5 mét, 10 tỷ.
- Thật không? – Mắt Khổng Tư sáng như sao. – Không được nuốt lời.
- Anh từng này tuổi rồi, sao có thể nuốt lời.
- Woa... yêu lắm... Yêu chết đi được.
Khổng Tư trèo lên đùi Lăng Việt ngồi, rối rít hôn má hôn môi hắn bất chấp tài xế đang ngồi lù lù phía trước.
Lăng Việt khoái chí, vuốt ve eo cô, đặt bàn tay lên bụng:
- Còn muốn gì nữa... Váy cưới thì sao?
- Váy cưới mua mẫu có sẵn cũng được.
- Muốn mấy cái?
- Có thể mua mấy cái. – Khổng Tư mím môi thăm dò.
- Bạn bè em có bao nhiêu, anh mua cho bấy nhiêu.
- 6 cái được không?
- Được.
Khổng Tư reo lên, cười khúc khích tóm ngay củ khoai mềm của Lăng Việt, xoa nhẹ:
- Lăng tổng, cảm ơn ngài. Tối nay ngài muốn ăn món gì, tiện nữ sẽ nấu dâng lên.
Lăng Việt cười khùng khục, dùng ngón cái vuốt ve môi cô rồi luồn vào miệng, ấn lưỡi, làm động tác đâm rút như khẩu giao:
- Món này...
Lưỡi cô lập tức cuốn lấy ngón cái, mút mát khiêu khích.
Lăng Việt nuốt khan, rút tay ra kẻo nổi hứng giữa đường, tới nhà cô lại
lùm lùm một đống trong quần thì mất mặt.
Khổng Tư hôn môi hắn, nũng nịu:
- Tối về em “nấu” cho...
Lăng Việt hài lòng, gãi gãi dưới cắm giống như cô là con chó nhỏ.
Về đến Khổng gia, Lăng Việt vừa xin cưới, bố mẹ cô lập tức hoá đá.
Mẹ nhìn cô với ánh mắt như muốn nói: đã bảo mà...
Bố sa sầm nét mặt, không muốn đồng ý nhưng không dám nói
không”.
Mẹ thấy thế, cười gượng:
- Hôn lễ. thư thư cũng được mà.
- Khổng Tư có thai rồi. Tổ chức sớm thì hơn.
Bố mẹ câm nín tập hai.
Lăng Việt tự quyết:
- Địa điểm tổ chức đám cưới cô và Khổng Tư chọn đi ạ. Nếu ngại Khổng gia không có người đi, tổ chức ở đảo Phù Vân là được. Ai chắc chắn đi mới gửi vé máy bay. Những kẻ tọc mạch cũng không thể chạy tới tận đó nhìn ngó soi xét khách mời, mà quy mô chắc chắn khiến người người thèm nhỏ dãi. Mẹ sửng sốt:
- Đảo Phù Vân? Chi phí tổ chức đám cưới ở đó rất đắt. Nguyên tiền vé máy bay, tiền thuê resort đã tốn kém rồi, chưa kể những khoản khác. Bố cản:
- Không nên đưa ra đảo Phù Vân. Tổ chức ở khách sạn Lương Diệu trên núi Kỳ Đông cũng được. Chỗ đó đẹp, phù hợp nghỉ dưỡng, lại gần, người bận rộn cũng tranh thủ đi được, có thể mang theo cả trẻ nhỏ.
Mẹ nhăn mặt:
- Sợ người Khổng gia không đi, thiên hạ nhìn vào cười cho. Vả lại nhà bác hai sẽ không để yên.
- Chuyện đó cô không cần lo. Cháu xử lý được. – Lăng Việt nhếch mép cười.
Bố mẹ nghẹn, lại nhìn nhau.
Lăng Việt là đại ca xã hội đen mà. Chẳng lẽ không xử được mấy người nhà bác hai, giữ bọn họ tránh xa khỏi đám cưới. Vả lại Đông Tuệ bị bắt rồi,
bác dâu Di Hồng cũng vào đồn ngồi nửa ngày, phải gọi Ngọc Hà đến nộp tiền
bảo lãnh, chắc không dám làm bậy nữa. Lăng Việt càng dụng tâm với đám cưới, những kẻ làm bậy càng bị trả thù tàn nhẫn.
Lăng Việt nói tiếp:
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!