Thứ 3, cô phải đi gặp khách hàng với Mộc Lung và Lý Đường, học cách đàm phán sao cho công ty lợi nhất nhưng vẫn phải trông giống như họ đã từng bước nhượng bộ để khách được lợi.
Bữa tối kéo dài đến tận 9 giờ. Khách đồng ý ký hợp đồng, Mộc Lung và Lý Đường đưa họ đi tăng 2. Đương nhiên thân là giám đốc vàng ngọc, lại là phụ nữ, Khổng Tư không cần đi cùng vào chốn xô bồ vớ vẩn. Cô lên xe về nhà.
Giờ này thì còn quái phòng khám nào mở cửa nữa.
Cô thở dài sườn sượt, rầu rĩ.
Không biết thai bao nhiêu tuần rồi...
Hình như hơn 9 tuần, gần 10 tuần. Cô đã đọc kỹ cách tính toán trên mạng, nhẩm theo chu kỳ kinh nguyệt của mình, đoán bừa ra. Lịch siêu âm
nghe tim thai là 8 tuần, giờ đã gần 10 tuần vẫn chưa siêu âm được lần nào, nóng ruột kinh khủng.
Chiều mai cô nhất định phải về sớm, làm theo kế hoạch.
Dù vệ sĩ có bám theo vào trong phòng khám cũng phải dừng lại bên ngoài phòng siêu âm. Họ cũng không có quyền đòi xem kết quả, cô sẽ giấu nó trước khi Lăng Việt về.
Khổng Tư dỗ dành chính mình, lấy lại tinh thần.
Về đến nhà, vừa mở cửa, mùi canh cá đã xộc ra khiến ruột gan cô nhộn nhạo, cơn buồn nôn trào lên. Gần đây cô rất ghét thì là, ngửi thấy lợm giọng kinh khủng. Cô sợ hãi đi tới cầu thang.
Nhưng đời không như mơ. Lăng Việt đi ra, trên tay bưng một bát canh cá bốc khói nghi ngút, miệng cười dịu dàng:
- Cún con của anh về rồi... Vệ sĩ báo em đang về nên anh hâm lại canh Mau tới đây uống đi cho nóng.
uống.
Hắn càng đến gần mùi cá càng nồng nặc.
Khổng Tư vội chạy lên cầu thang:
- Em uống rượu, đang buồn nôn... Anh để trong bếp đi, lát em
- Uống rượu? – Lăng Việt ngạc nhiên. – Sao Lý Đường bảo em không
uống mấy. Canh này giải rượu tốt lắm.
-
- Không uống mấy nhưng dạ dày em có vấn đề, vẫn buồn nôn. Anh đừng đi theo... Em nôn ra đây bây giờ.
Lăng Việt cười khùng khục, cố tình đi theo:
- Đùa anh hả? Bữa trưa em bóp một đống tương ớt lên thịt quay... Ăn một núi chân giò...
- Đống đâu mà đống. - Khổng Tư đảo mắt nói dối. – Đó là tương cà... Đừng theo em. Đi xuống đi.
Cô vội chạy lên tầng.
Lăng Việt nhây bựa, cười khẳng khặc bưng bát canh cá chạy theo.
Khổng Tư không dám chạy nhanh, sợ sảy chân ngã, bị hắn rượt lên tận phòng cũng không kịp đóng cửa lại.
Cô vừa sợ vừa cáu, buồn nôn kinh khủng, quát lên:
- Tránh ra... Không đùa với anh đâu... Em nôn bây giờ...
- Uống một ngụm thôi, mất công anh nấu...
- Anh thì nấu quái gì... - Khổng Tư vào phòng lùi ra sau sofa. – Đầu bếp nấu, anh đứng bên cạnh chỉ đạo lung tung, làm hỏng đồ ăn thì có..
sofa.
Lăng Việt khoái chí, bưng bát đuổi theo cô. Họ chạy vòng quanh
- Đứng chỉ đạo cũng tốn công lắm đó... Em phải thương anh vất vả mà uống một ngụm chứ. Quá đáng..
- Đừng làm phiền em. – Khổng Tư khó chịu lắm rồi, phát cáu, dừng lại giậm chân quát. - Đã bảo buồn nôn mà... Hôm nay anh bị sao vậy?
- Vì em kêu dạ dày khó chịu anh mới bảo đầu bếp nấu canh cá cho em. Em suốt ngày ăn thịt và đồ khó tiêu, càng làm khổ dạ dày.
Hắn ngừng đùa, đi tới trước mặt cô.
Khổng Tư khổ không sao kể xiết.
Nếu quả thực đau dạ dày, hắn quan tâm thế này cô cảm động muốn chết ấy chứ. Nhưng không phải...
Cô nghén, ngửi mùi cá là buồn nôn...
Vừa nghĩ đến đó, mùi canh cá xộc thẳng lên mũi. Khổng Tư không chịu nổi, bịt miệng:
- Oẹ...
Tưởng chỉ nôn khan như mọi lần, cô ném túi xách xuống ghế, đang định chạy vào nhà vệ sinh. Nào ngờ dạ dày quặt lên, đồ ăn thức uống phun ào ào
ra ngoài, vãi tung toé xuống sàn.
Lăng Việt trợn mắt kinh ngạc.
- Oẹ... oẹ...
Khổng Tư gập người nôn thốc nôn tháo, nước mắt túa ra.
Xong rồi...
Tốn công ăn.
Dứt cơn nôn, cô chạy vào nhà vệ sinh. Tưởng thế là xong nhưng không. Mùi sáp thơm trong nhà vệ sinh khiến cô lợm giọng, ôm bồn cầu nôn oẹ như điên. Nôn hết sạch đồ ăn trong bụng, dạ dày vẫn co thắt tống cả nước ra ngoài.
Khổng Tư họ khù khụ, không còn gì để nôn thì oẹ khan, nước mắt nước mũi chảy đầm đìa.
Lăng Việt nhìn cô nôn từ ngoài vào trong, mặt tái xanh, lo lắng đi tới cửa nhà tắm:
à?
- Em sao vậy?
- Cút ra... - Khổng Tư quát. – Còn bưng bát canh đó vào... muốn giết tôi
Quát xong cô oà khóc.
Lăng Việt hoảng, vội vã chạy ra ngoài, mở cửa sổ hắt canh ra vườn, ném luôn bát đi, lại chạy vào định đỡ Khổng Tư. Cô tức điên, hét:
- Biến... Đã bảo buồn nôn... Mang một thân quần áo toàn mùi cá vào
đây để tôi... Oẹ... vệ...
Cô cắm đầu vào bồn cầu nôn tiếp.
Lăng Việt biết không xong rồi, vội vã chạy sang phòng khác, lột đồ xả nước như điên, xoa loạn dầu gội sữa tắm cho trôi hết mùi.
Khi hắn quấn khăn quay lại, Khổng Tư đang vừa rửa mặt vừa khóc. Hắn
chạy vào, muốn ôm cô:
- Sao rồi? Anh...
- Cút... - Khổng Tư xô hắn lùi lại, mắt đỏ ngầu, sưng húp, mũi cũng đỏ. – Tôi bảo buồn nôn, khó chịu... Giờ anh hài lòng chưa? Tôi khó chịu lắm... Nói đến đó cô ngừng bặt, oà khóc.
ôm:
Khó chịu vì nghén, mệt mỏi vì mang thai, không thể nói với hắn.
Lăng Việt xót ruột, cố chấp tới gần. Khổng Tư xô ra hắn lại sấn vào
- Anh xin lỗi...
- Không cần... Đi ra...
- Anh xin lỗi mà... Ngoan. Anh không biết... Nếu biết em sẽ nôn, có cho tiền anh cũng không dám trêu gan. Anh tưởng em chỉ khó tiêu vì căng thẳng ... Xin lỗi...
Khổng Tư điên máu đấm bùm bụp lên lưng, cào cấu hắn. Lăng Việt càng ôm chặt không buông, xoa xoa lưng dỗ dành, luôn miệng nói xin lỗi:
- Đừng giận... Nín đi. Từ nay anh không dám nữa. Đừng khóc mà... Mau nín. Muốn ăn gì anh lập tức đi mua.
Khổng Tư ngừng khóc.
Cô biết hắn quan tâm nên mới bảo đầu bếp nấu canh. Chẳng qua quan
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!