- Năm xưa nhà tôi vay của nhà chị đồng nào đã trả hết đồng đó, thậm chí còn biếu xén quà cáp đắt đỏ trả lễ trả nghĩa đàng hoàng, coi như tiền lãi rồi còn gì. Giờ chị vô lý đùng đùng, không có bằng chứng mà dám gọi điện chửi mắng chồng tôi, còn doạ giết Khổng Tư... Con chị có mệnh hệ gì liên quan gì đến Khổng Tư nhà tôi? Loại bác dâu như chị có trở mặt thành thù cũng không oan.
- Mày... tạo đến nhà anh cả nói chuyện. Chúng mày đều theo phe Lăng Việt hết rồi...
- Chị đi luôn đi... Đi đi... Con chị dẫm phải đinh cũng tại Lăng Việt rải, vậy giờ Khổng Tư nhà tôi ra đường vấp phải cục đá ngã xuống cũng tại nhà chị mang đá đặt ở đó. Chị có mặt mũi xưng bác dâu với Khổng Tư à? Thù lớn đến nỗi doạ giết nó mà dám tới bước chân vào nhà tôi?
- Tao... Nếu Khổng Tư nhà mày không dính vào thằng khốn họ Lăng kia, mọi chuyện vẫn yên ổn.
Mẹ cô tức quá, đứng bậy dậy chì chiết cay nghiệt:
- Nếu nhà chị không xía mũi vào chuyện riêng của Khổng Tư, hai đứa nó không trục trặc, mọi chuyện mới yên ổn. Nếu chồng chị không trù dập, khiến 3 công ty của Lăng Việt phá sản, tiệt đường sinh sống của mấy trăm nhân viên, làm thiệt hại hàng trăm tỷ... Lăng Việt cũng không trả thù dữ dội như vậy. Tất cả là do nhà chị chuốc lấy.
Khổng Tư sướng đến nỗi cả người nở hoa.
Mẹ nói đúng lắm.
Bố ngồi im thin thít, không quát nạt mẹ, chứng tỏ đã thấy rõ sự quái thai của nhà bác dâu.
Di Hồng thở phì phò, lỗ mũi nở to như mũi trâu:
- Chồng tao chết rồi, mày còn dám khẩu nghiệp?
- Chết thì được xí xoá hết tội à? Chồng chị đau tim mà chết, chị thù Lăng Việt. Giờ chị doạ giết Khổng Tư nhà tôi, tôi không được phép thù chị? Tôi cứ thù chị đấy... Chị tát nó một cái tôi còn tát trả, đừng nói làm tổn thương nó. Con trai chị là con vàng con bạc, con gái tôi là kim cương. Nó không có lỗi gì hết. Chị dám động vào nó, tôi khô máu với chị...
Đứng trước vẻ hằm hằm của bố mẹ và anh hai, Di Hồng yếu thế, lắp bǎp:
- Tao... tạo chỉ nói thế thôi... có định làm gì nó đâu. Tội lỗi đều tại thắng họ Lăng kia...
- Cái đó để cảnh sát nói. – Bố cắt ngang, tức tối mất kiên nhẫn. – Đừng đi quá giới hạn.
- Chúng mày... nhà chúng mày nốc đẫy tiền của Lăng Việt, bán đứng họ hàng, không cần anh em chứ gì. Đừng tưởng tao không biết, con Khổng Tư đang làm trong công ty của thắng họ Lăng kia... Còn có cả cổ phần nữa. Bố mẹ nghẹn.
Di Hồng trừng mắt nhìn qua nhìn lại, rít lên:
- Thì ra bị tọng tiền lèn chặt mồm... Lũ lòng lang dạ sói... Chạy theo đồng tiền bán rẻ anh em.
- Bác à... - Khổng Tuyền hất hàm. – Bác nói đủ chưa? Nếu chưa nói đủ, ra đường mà nói. Đến nhà bác cả nói, đến nhà chú tư nói... Đi khắp cả họ mà nói.
Khổng Tuyền bấm điện thoại, đứng lên đi về phía cửa sau:
- Alo... Anh à... Anh biết chuyện gì chưa? Đông Tuệ nghiện ma tuý.
Di Hồng trợn mắt, há hốc mồm, chỉ chỉ tay, gào lên một tiếng uất nghẹn, phi về phía Khổng Tuyền:
- Thằng chó chết... Mày... Dừng ngay cho tao... Con tao không
nghiện.
Khổng Tuyền mở cửa sau, lách người ra hành lang, sập cửa cài then. Di Hồng không mở được, lồng lộn đập rầm rầm.
Khổng Tuyền gọi cho người khác, cố ý nói thật to:
- Chị... Đông Tuệ nhà bác hai nghiện ngập, mua thuốc phiện mà ng tiền, bị bọn ma cô đâm mấy nhát... Chị chưa biết chuyện ạ?
Di Hồng tức không thở được, lảo đảo dựa tường, lần mò muốn đi ra hành lang bên kia:
- Thằng khốn nạn... Nghiệp chướng... nghiệt súc..
Lăng Việt giả vờ sực nhớ ra, kêu lên:
- A... Nhắc nghiệt súc mới nhớ... Khổng Đông Tuệ không phải con ruột
của Khổng Tuệ đâu. Lẽ ra nó phải họ Trần mới đúng.
Di Hồng hoá đá tại chỗ, mặt từ tím chuyển sang trắng.
Bố mẹ cô há hốc miệng, trợn mắt. Khổng Tư cũng ngơ người.
Khổng Tuyền mở bật cửa hông, thò đầu vào:
- Cái gì?
Lăng Việt lặp lại:
- Khổng Đông Tuệ lẽ ra phải họ Trần. Năm xưa Khổng Tuệ thuê một tài xế tên là Trần Dịch...
- Mày... mày... - Di Hồng lắp bắp không thành câu.
- Vu khống hay không, xét nghiệm DNA là biết. Khổng Đông Tuệ không có huyết thống Khổng gia.
biển.
- Vãi l... – Khổng Tuyền rú lên, sập cửa hông lại, huỳnh huỵch chạy
Chắc đi gọi điện loan tin.
Di Hông ngã vật ra đất, tăng xông.
Bố cô tức điên, gầm lên:
- Người đâu...
Bảo vệ đang chờ sẵn bên ngoài, rầm rập chạy vào. Bố chỉ thẳng mặt Di Hồng:
- Tổng cổ mụ đàn bà lăng loàn này đi... Từ nay cấm cửa.
Di Hồng ngáp không ra tiếng, bị bảo vệ xốc nách lôi xềnh xệch trong nhục nhã ê chề.
Khổng Tư trừng trừng nhìn theo.
Mẹ vẫn chưa hết sốc:
- Không phải... không phải con ruột bác hai?
- Không có chút liên quan nào với Khổng gia. Là con riêng của Di Hồng
với tài xế.
Mẹ nhìn bố một cách khiếp sợ:
- Thế mảnh đất ông nội cho nó thì làm thế nào đây?
Bố ngậm tăm, sa sầm nét mặt.
Không ngờ chuyện mà chẳng ai biết Lăng Việt lại biết.
Di Hồng quả ăn trái đắng rồi. Để xem chú tư và bác cả còn ủng hộ bà ta, đối đầu với Lăng Việt nữa không, hay vin vào cớ này để trở mặt, bảo toàn tài sản.
Khổng Tư cười khẩy trong lòng.
Cô đoán bác cả và chú tư sẽ biến scandal nghiện ngập, con riêng thành cái thang để trèo xuống khỏi con thuyền báo thù tốn kém.
Thứ bảy, Khổng Tư ngơ ngác nhìn người của Lăng Việt ra ra vào vào đóng gói đồ đạc của họ để chuyển chỗ ở.
Ngơ ngác theo hắn lên xe, tới một biệt thự đẹp như mơ trong khu nhà giàu.
Ngơ ngác được hắn bế lên phòng ngủ của họ ở tầng hai, đặt xuống chiếc giường lộng lây.
tóc:
Hắn cười trầm, cưng chiều hôn lên trán cô, thì thầm:
- Công chúa của anh... Ngẩn người vì hoàng tử quá đẹp trai hả?
- Có hoàng tử nào già như anh à?
- Cún con hư đốn. Muốn ăn quật?
- Từ nay mình sống ở đây?
- Ù.
Lăng Việt ngồi xuống, ôm cô vào ngực, vuốt ve lưng, nhẹ nhàng hôn lên
- An ninh ở đây tốt, vệ sĩ đông, rất an toàn. Sổ đỏ tên em.
- Tên em? – Khổng Tư tròn mắt. – Chỗ này... dưới 100 tỷ không mua được.
- Một nửa Bình Nguyên còn có thể tặng em, căn này ăn thua gì. Ùnhi.
Khổng Tư cảm động, khoé mắt ươn ướt, không nói nên lời.
Cô ôm cổ Lăng Việt, ngồi lên đùi hắn, nũng nịu:
- Cảm ơn anh.
- Không nhận cảm ơn suông.
Hắn bóp bóp mông cô, cười dâm dê.
Khổng Tư cắn môi hắn, phụng phịu:
- Dâm tặc. Lúc nào cũng nghĩ đến chuyện ấy. Người ta đang cảm động,
bị anh làm tụt mood rồi. Lãng mạn một chút không được à?
- Thích lãng mạn.
- Đương nhiên. Con gái ai không thích lãng mạn?
- Được... Anh cho em lãng mạn. Chờ chút.
Lăng Việt hôn hôn môi cô, khúc khích cười, đặt cô ngồi xuống giường, đi vào phòng trong
Bên trong chắc là phòng để quần áo.
Khổng Tư ngồi im, hồi hộp chờ đợi.
Một lát sau, Lăng Việt nghênh ngang đi ra, thân dưới chỉ quấn khăn tắm, để trần thân trên.
Khổng Tư trợn mắt nhìn:
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!