Khổng Tư ngồi quá lâu trong nhà vệ sinh nên Bá Hiên đoán được kết quả.
Cậu gõ cửa, sốt ruột gọi:
- Chó con... Sao rồi? Có rồi đúng không? Ra đây.
Khổng Tư sợ hãi, tự ôm lấy mình run rẩy.
Cô mới qua 24 tuổi đầu, còn chưa tính đến chuyện lấy chồng. Giờ đột nhiên có thai, trong cơ thể có một sinh mạng khác... là làm mẹ rồi sao? Cô chưa chuẩn bị tinh thần, Lăng Việt không thích trẻ con, đứa bé này sẽ không được hắn chào đón. Thậm chí hắn có thể trở mặt nếu biết sự tồn tại của nó.
Khổng Tư sợ hãi, mồ hôi đổ ròng ròng, thở hổn hển vò đầu bứt tai, không biết làm thế nào.
Bá Hiên liên tục gõ cửa:
- Chó con... Ra đi. Làm gì trong đó vậy? Ra đây...
Cậu sốt ruột quá, từ gõ chuyển sang đập rầm rầm.
Khổng Tư không thể ngồi nổi, đành phải mở cửa đi ra.
Bá Hiến lùi lại, nhìn kỹ mặt cô, lo sợ:
- Có rồi đúng không?
- Um.
- Trời ơi. ..
Bá Hiến vò đầu bứt tai, quay cuồng đứng lên ngồi xuống, phản ứng không khác cô là bao. Trong mắt cậu tràn ngập sự kinh hãi:
- Có rồi.... làm sao có... Kiện... Lập tức kiện hãng thuốc tránh thai.
cô.
Chuyện đó là vấn đề sao.
Khổng Tư thẫn thờ ra ghế ngồi thần người.
Bá Hiến đi qua đi lại hồi lâu, ra ngoài gọi đồ ăn rồi vào ngồi đối diện với
- Giờ sao?
Khổng Tư khẽ lắc đầu.
Cô đang rất hoang mang, sợ hãi, không biết phải làm gì.
Bá Hiến đề nghị:
- Hay tạm thời giấu Lăng Việt đã.
- Giấu?
- Chứ sao? Ngươi định nói luôn cho hắn biết à?
- Không dám nói. Mình sợ lắm.
Bá Hiên gật gù xót ruột, xoa đầu Khổng Tư:
- Vậy mới phải giấu. Ngươi cứ cư xử như bình thường, giả vờ không có
chuyện gì xảy ra. Đến khi thai lớn hẳn rồi tính.
hơn.
- Để lớn hẳn? – Khổng Tư sửng sốt.
- Ừ. Không muốn phá thì để lớn hẳn mới nói cho hắn biết an toàn
- Nhưng mà... giờ mình cứ nôn nghén như vậy...
- Kêu đau dạ dày đi. – Bá Hiện đề nghị. – Nếu cần, làm giả kết quả khám
dạ dày. Giấu cho đến khi không thể giấu được nữa.
- Nhưng mà... lỡ hắn ghét trẻ con, không muốn có con, trừng phạt
Khổng gia...
Bá Hiên nhíu mày khó chịu:
- Vậy giờ sao? Chẳng lẽ khai với hắn, hắn bảo phá thai thì đi phá?
- Không... Đây là con mình mà...
- Cũng là con hẳn luôn. – Bá Hiền bực bội đập bàn. – Nếu hắn muốn giết con, còn tiếc nuối gì nữa. Bỏ luôn đi.
Khổng Tư mếu máo.
Cô không muốn chia tay Lăng Việt, càng không muốn phá thai, cũng không muốn bố mẹ bị làm sao.
Tay cô cứ đặt lên bụng, ruột gan nhộn nhạo từng cơn khó chịu kinh khủng.
Bá Hiên xót ruột, ngả người ra ghế thở dài tức tối:
- Thế này cũng không được, thế kia cũng không được. Rốt cuộc người muốn thế nào? Ngươi bị Lăng Việt nuôi thành chó giữ nhà cho hắn luôn rồi à? Cổ phần cầm rồi, tiền có rồi, sao ngươi sợ nhiều thứ thế... Sống ở đời đâu thể tham lam muốn vợ hết tất cả được. Nhìn gương dì út đi... Dính vào một thẳng sở khanh, bị nó lừa phá thai, cuối cùng sống một đời trống rỗng. Nếu năm xưa dì út cương quyết không phá thai, hiện tại một mình nuôi con, cuộc đời đã khác. Có phải không tự nuôi con được đâu.
Khổng Tư rơi nước mắt, gật đầu.
Đúng vậy!
Có phải không tự nuôi con được đâu.
Nếu cô phá thai, chẳng phải cô sẽ giống dì út, sống hết quãng đời còn lại trong dằn vặt, ân hận ư.
Quan trọng là cô không thể nhẫn tâm tước đoạt sinh mạng của bất cứ ai, đừng nói đứa con trong bụng mình.
Khổng Tư lau nước mắt, gật gù:
- Đúng. Không thể phá... Không phá...
Bá Hiện nắm tay cô, vui mừng toét miệng cười:
- Thế này mới giống Khổng Tư mà ta quen... Lão nương nói ngươi nghe,
với bản tính của ngươi, nếu phá thai, sau này ngươi sẽ canh cánh trong lòng
đến hết đời, giống như ngươi ôm thù của dì út vậy. Ngươi hận Tần Khương
như vậy, giờ mà rơi vào tình huống tương tự, có chung sống nổi với Lăng Việt
sau khi phá thai không?
Tim Khổng Tư nhói lên từng hồi, đau đớn khủng khiếp.
Chung sống sau phá thai ư?
Chắc vẫn sống được. Nhưng sống với cảm xúc gì thì không rõ.
- Cho nên nhất định phải giữ. – Bá Hiên nắm chặt tay cô, xoa xoa nhẹ.
Chó con, giờ ngươi khác trước rồi. Ngươi có một nửa cổ phần của Bình
Nguyên, có tiền. Dù Lăng Việt tàn phá Khổng gia, ngươi vẫn có thể vực họ
dậy. Chẳng lẽ Lăng Việt dám tự tay thiến dái chính mình, đập nát nửa công
ty của ngươi?
- Nếu hắn phá Bình Nguyên, cả mình và hắn đều thiệt hại.
- Đó... Lăng Việt là người như vậy sao? Tiền hắn nhiều, đàn em một núi
mà vẫn cố gắng dựng lên một công ty trong sạch. Sao có thể tự tay huỷ.
Khổng Tư gật gù.
Ba công ty đã phá sản giống như ba vết chém ngang mặt Lăng Việt,
khoét sâu vào lòng hắn chấp niệm phải thành công trên thương trường, trở thành doanh nhân chân chính để vả mặt người Lăng gia. Không đời nào hắn tự tay tàn phá Bình Nguyên.
Vả lại hắn yêu cô mà.
Hắn không thích trẻ con nhưng hắn yêu cô, ghen tuông điên cuồng, làm mọi cách giữ cô bên cạnh. Hắn sẵn sàng cho cô một nửa Bình Nguyên, chắc chắn không dễ dàng chia tay.
Phải lợi dụng điều đó.
Sự quyết tâm loé lên trong mắt Khổng Tư khiến Bá Hiên yên tâm, thở phào nhẹ nhõm:
- Lý trí, lạnh lùng như vậy mới giống ngươi. Dù yêu điên cuồng cũng không thể mù quáng làm theo mọi điều đối phương yêu cầu.
- Phải. Không thể mù quáng. Chó con, cảm ơn!
- Còn khách sáo với lão nương à. Vậy giấu hắn, đừng để lộ. Cần cái gì ta mua cho. Cần đi khám ta đưa đi. Thai bao nhiêu tuần rồi?
Khổng Tư khẽ lắc đầu:
- Không biết... Không rõ. Hai tháng nay không có kinh.
- Thế chắc được 2 tháng đó. He he... - Bá Hiên toét miệng cười. – Thần
kỳ ghê... Bụng nhỏ xíu thế kia mà có em bé bên trong. Chó con giờ phải gọi là chó mẹ rồi.
Khổng Tư đang lo sợ và hoang mang vẫn phải phì cười.
Bá Hiên rút thêm khăn giấy cho cô lau nước mắt:
- Đừng khóc. Xấu lắm, cười lên mới xinh. Đời này chắc lão nương chỉ có
thể ôm con nuôi... Người sinh ra, ta làm mẹ đỡ đầu cho nó nha.
- Cha đỡ đầu chứ. Muốn công bố cho cả thiên hạ biết cậu gay lọ à?
- Ừ thì cha. Hi hi... Nghĩ nôn nóng ghê. Hai đứa trẻ con dắt một đứa trẻ
con đi chơi. Để xem có thai cần ăn gì uống gì nào... Mấy tháng thì đi khám
nhi?
Bá Hiên rút điện thoại ra tra.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!