Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Bệnh Nghiện Em (Lăng Việt) (Truyện FULL)

 

Khổng Tư và Lăng Việt trở về nhà ăn tối với bố mẹ và vợ chồng anh trai. Trái với tưởng tượng của cô về bầu không khí giương cung bạt kiếm, bố từ tốn hỏi chuyện làm ăn của hắn rồi nghiêm nghị nói vào chuyện chính: 

- Năm nay cậu đã 39 rồi, có thấy tranh đấu thương trường quá mệt mỏi 

không? 

- Cũng tương đối. 

- Vậy ít tranh đấu một chút. 

Ý tứ muốn hắn ngừng hành hạ nhà chú tư và bác cả. 

Lăng Việt im lặng một lát, ánh mắt thâm thuý: 

- Rắn không cắn, tôi cũng lười đánh. Nhưng chúng cứ xông vào táp lấy táp để, tôi buộc phải dùng gậy tự vệ. Không thể ngồi im cho chúng cắn chết. 

- Rắn sẽ không cắn nữa. Dừng lại đi. 

- Được! – Lăng Việt chậm rãi gật đầu. – Nề mặt chú, tôi nhượng bộ một lần. Nhưng chú nên nhớ, mấy đòn vừa rồi chỉ là đánh chơi, chừa đường lui cho kẻ thức thời. Bởi vì họ đều là người Khổng gia, trưởng bối của Khổng Tư. Sau này nếu bọn họ không biết điều, tiếp tục cắn trộm, tôi sẽ đập chết tại chỗ. 

Bố nhíu mày, đảo mắt khi nghe nói Lăng Việt vẫn còn nhẹ tay, đánh chơi, chừa đường lui... Vậy nếu hắn đánh thật, thiệt hại kinh khủng thế nào? 

Mẹ cô thấy bố im lặng, cười cợt xoa dịu bầu không khí: 

- Hôm nay mới chính thức gặp mặt, đừng nói chuyện làm ăn nữa. Ha ha 

... Lăng Việt, bố mẹ cậu vẫn khoẻ chứ? 

- Tôi bị đuổi khỏi nhà lâu rồi. 

Bầu không khí trở nên gượng gạo, nụ cười trên mặt mẹ héo quắt, chả biết phải hỏi gì. Anh hai thăm dò: 

- Anh làm ăn lớn như vậy, chắc quan hệ rộng lắm. 

- Cũng bình thường. Có chuyện gì cần giúp cậu cứ nói, tôi sẽ cố gắng trong khả năng. 

- Ha ha... Vậy cảm ơn anh trước. Nào... mời anh một ly. 

Vòng qua vòng lại cuối cùng vẫn phải nói chuyện công việc nhưng thành Lăng Việt hỏi chuyện Khổng Tuyền. Mẹ cô ngồi nghe, cười phụ hoạ, thỉnh thoảng đế một câu. Bố quan sát kỹ Lăng Việt, khẽ thở dài mấy lần. 

Hắn đâu phải kẻ dễ bắt nạt. Kể cả yêu cô, cần thiện cảm của gia đình cô thì hắn cũng sẽ lấy bằng cách khác, không cúi đầu xin xỏ. Mà hắn xuống nước vì nghĩ cho cảm xúc của cô, muốn cô thoải mái trong lòng, không vướn bận u sầu khi ở cạnh hắn chứ bản thân hắn cần quái gì quan tâm người khác có thích hay không. Hắn thích là được. 

Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại. Từ thù hận chuyển sang hữu nghị đã là một bước tiến lịch sử. Không nên tham lam hơn. 

Bố miễn cưỡng chấp nhận, mẹ và anh hai vui vẻ, tức là cô không còn bị cả nhà ngăn cản. Họ hàng chắc cũng không dám xía vào. Tiến xa được đến đâu là do cô và hắn thôi. 

Khổng Tư hoan hỉ trút được gánh nặng trong lòng, kéo Lăng Việt về ở cùng như trước kia. 

Cả hai thoải mái ở cạnh nhau, không chơi trò vụng trộm nữa. 

- Oẹ... 

Mùi nhà vệ sinh ở công ty khiến Khổng Tư lợm giọng buồn nôn, nôn 

khan ở bồn rửa tay. 

Đây là lần thứ 2 trong ngày... 

Chẳng lẽ cô nhịn đi vệ sinh. 

Cô vội chạy ra ngoài gọi bộ phận vệ sinh, yêu cầu họ dọn lại. 

Lúc quay về phòng, thư ký đang đứng ở cửa chờ: 

- Giám đốc, giám đốc Lăng hỏi cô có muốn đi ăn tối với khách hàng 

không. 

Sáng nay bụng cô khó chịu, không ăn được mấy. Hắn biết cô không 

khoẻ nên tạo cơ hội cho cô về trước. Khổng Tư cười lịch sự: 

- Có những ai? 

- Giám đốc Lăng và phó giám đốc Mộc Lung đều đi. Còn có Lý Đường, 

trưởng phòng kinh doanh... 

- Đông như vậy không cần tôi đâu. Báo với giám đốc tôi không đi. 

- Vâng. 

Thư ký cúi chào, rời đi. 

Mùi nước hoa của anh ta thoảng qua, Khổng Tư hít phải, lợm giọng buồn nôn, vội mở cửa vào phòng nôn khan. 

Nhà vệ sinh hôi, buồn nôn đã đành, mùi nước hoa của thư ký đâu có hôi, tại sao vẫn muốn nôn? 

Khổng Tư đứng thở hổn hển một hồi, kinh hãi vào bàn ngồi, mở lịch điện thoại ra xem. 

Cô há hốc mồm phát hiện lâu lắm rồi mình không có kinh. 

Đúng lúc đó, Bá Hiên nhắn tin. 

Bá Hiên: [Chó con... Tối đi ăn sushi không?] 

Trong đầu Khổng Tư hiện ra một đống cá sống. Mới nghĩ đến thôi cô đã buồn nôn, vội ném điện thoại xuống nôn khan một trận nữa. 

Nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, Khổng Tư rút khăn giấy lau, nhắn lại cho Bá Hiên: 

Khổng Tư: [Chó con, hình như mình có thai rồi.] 

Bá Hiên im lặng một hồi, chắc sốc quá không tiếp thu được, sau đó điên cuồng nhắn: 

Bá Hiên: [Có thai? Má ơi... Sao uống thuốc tránh thai hàng ngày vẫn có thai?] 

Bá Hiên: [Đừng có lừa lão nương] 

Bá Hiên: [Chuyện đại sự, không giỡn được đâu.] 

Cậu gửi một loạt icon kinh hãi. 

Khổng Tư vò đầu bứt tai. 

Khổng Tư: [Uống thuốc tránh thai không sót viên nào, không quên ngày nào. Thời gian giận dỗi cũng uống. Nhịn làm tình cũng uống cho đủ tháng... Lẽ ra không có thai được mới phải. 

Khổng Tư: [Nhưng dạo này mình hay buồn ngủ, nhu cầu tình dục giảm 

sút, hay thèm ăn linh tinh, cả ngày nay buồn nôn liên tục.] 

Bá Hiên gửi icon kinh hoàng. 

Bá Hiên: [Chó con... Chết rồi nghe giống lắm. 

Bá Hiên: [Giờ làm sao?] 

Bá Hiên: [Lăng Việt không thích trẻ con đúng không? Từng bắt Điền Minh Ánh phá thai đúng không?] 

Ruột gan Khổng Tư lộn tùng phèo, lo sợ phát điên. 

Khổng Tư: [Hồi bắt Điền Minh Ánh phá thai là vì hắn biết ả mang thai với người tình, muốn hắn nuôi con tu hú. Nhưng quả thực hắn không thích trẻ con. Thỉnh thoảng hắn lại nhắc mình đừng quên uống thuốc tránh thai. Có hôm mình chưa uống, hắn mang vào phòng rót nước đưa tận nơi. 

Bá Hiên: [Con mẹ nó... Tên khốn lạnh lùng.] 

Khổng Tư: [Giờ làm thế nào? Lỡ hắn không thích có con, bắt mình phá thì sao?] 

Bá Hiên: [Hắn dám? Phá cái con khỉ. Hắn không nhận, lão nương nhận. 

Khổng Tư muốn khóc. 

Hai tay cô run lên vì sợ. 

Bá Hiên nhận có ích gì. Nếu Lăng Việt không muốn có con, bắt phá, cô thực sự không biết phải làm thế nào. 

Cô không muốn chia tay hắn, cũng không muốn phá thai. 

Nếu hắn cưỡng chế phá, làm sao cô có thể hết lòng hết dạ yêu hắn như bây giờ... Chắc chắn giữa họ sẽ xuất hiện khe nứt không thể hàn gắn. 

Nếu cô chống đối đến cùng, không phá thai, chỉ sợ hắn sẽ trút cơn thịnh nộ lên Khổng gia, lên đầu bố mẹ cô. 

Làm thế nào cũng không ổn. 

Chống đối hắn thì phải lựa chọn mất thứ gì đó. Mất con hoặc mất hết 

sản nghiệp. 

Thuận theo hắn thì phải giết con mình sao? 

Khổng Tư rơi nước mắt, đặt tay lên bụng. 

Bá Hiện nhắn tin liên tục. 

Bá Hiên: [Trước tiên gặp nhau đã. Lão nương mua que thử thai cho ngươi.] 

Bá Hiên: [Biết đâu không có thai, ngươi bị rối loạn tiêu hoá thì sao. Bá Hiên: [Đừng nghĩ linh tinh. Đến đâu hay đến đó.) 

Không nghĩ sao được. 

Cô không muốn rời xa Lăng Việt, không muốn bố mẹ và anh hai gặp nạn, không muốn phá thai... 

Nếu không có thì thôi, lỡ có rồi đó chính là con cô, làm sao mà giết nó được. 

Khổng Tư đập đầu xuống bàn, quẫn trí, hoang mang tột độ. 

Cô ngẩn ngơ cả buổi chiều, không làm được gì ra hồn. Hết giờ, cô lập tức tới quán ăn mà Bá Hiền gửi địa chỉ. 

Bá Hiên sốt sắng hơn cả cô, kéo cô vào phòng riêng, đưa que thử thai cho. Khổng Tư run run cầm lấy, nhìn Bá Hiên bằng ánh mắt cầu cứu. Cậu nhăn nhỏ đau lòng: 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!