- Á...
- Á...
Di Hồng và Ngọc Hà hét toáng như đỉa phải vôi.
Khổng Tư đang rút khăn giấy lau đầu tóc ướt nhẹp, không kịp nhìn. Đến khi ngẩng lên đã thấy Di Hồng và Ngọc Hà ôm mặt gào thất thanh, mùi mắm xộc lên nồng nặc.
Trên tay Lăng Việt còn cầm bát nhỏ đựng nước mắm tỏi ớt.
Hắn vừa hắt hai bát nước mắm vào mặt Di Hồng và Ngọc Hà. Giờ hai cái
bát trơ đáy, không còn giọt mắm nào.
Khổng Tư ngớ người nhìn hai mẹ con nhà kia gào thét.
Mắm tỏi ớt bắn vào mắt thì chịu làm sao được.
Lăng Việt đặt bát xuống, phủ vest lên người Khổng Tư che chắn vì áo ướt
dính sát cơ thể khiến áo lót bên trong hắn ra nhìn rõ mồn một.
Di Hồng gào toáng lên:
- Thằng khốn nạn... Mày hại chết chồng tao.
- Bà báo cảnh sát đi.
Lăng Việt cầm chai bia đã hết, lăm lăm trên tay giống như sắp đập vỡ đít chai để lấy vũ khí hoặc sẵn sàng phang cái chai vào đầu Di Hồng và Ngọc Hà nếu bọn họ dám xông vào đánh hắn và Khổng Tư.
- Mày nói cái gì?
- Tôi bảo bà báo cảnh sát đi. Tôi hại chết chồng bà như thế này, có chứng cứ gì... Báo cảnh sát đi..
Vẻ mặt đăng đẳng sát khí của Lăng Việt, cái chai trên tay hắn khiến Di Hồng và Ngọc Hà kinh sợ lùi lại. Nhưng Di Hồng vẫn già mồm, gào lên:
- Mày đuổi tận giết tuyệt, huỷ hết chứng cứ... Nếu không, tao báo cảnh sát gô cổ mày vào tù từ lâu rồi.
- Ôi, sợ quá đi mất... Chồng bà chết vì đau tim. Có chứng cứ mẹ gì hả? Đồ điên... Thương trường như chiến trường, kinh doanh phải cạnh tranh. Chồng bà hại tôi phá sản 3 lần, tôi trả lại 1 lần, lão không chịu được cú sốc, đau tim mà chết, thế là tôi trở thành tội phạm giết người hả?
- Nếu không phải tại mày, ông ấy sẽ không chết. – Di Hồng vẫn ngoan cố. – Mày khiến công ty nhà tao tan tành... tiền bạc đội nón ra đi hết. - Còn 3 công ty của tôi thì sao?
- Mày làm gì có bằng chứng chồng tao phá?
- Thế bà có bằng chứng tôi là người phá công ty nhà bà không? – Lăng
Việt cười khẩy khinh bỉ.
- Tao... Không phải mày phá thì ai?
Lăng Việt không thèm nói, dùng ánh mắt âm trầm đen đặc nhìn chằm
chăm Di Hồng giống như nhìn một mụ điên.
Bà ta sợ hãi thở hổn hển, lùi lại.
Khổng Tư lau sơ mặt mũi và quần áo, lắc đầu ngán ngẩm.
Nói lý sao lại với Lăng Việt. Bác hai tự tạo nghiệp, làm kẻ ác bức chết người trước, bị trả thù còn oán ngược hẳn. Đó là đạo lý gì?
Đây không phải Khổng gia mà là quán ăn. Nói như vậy thật lố bịch, thiên hạ cười cho thối mũi.
Xét về tình, Khổng Tư nhượng bộ. Vì áy náy với người đã khuất, cô không dám chống đối nhà bác hai, không muốn xé rách mặt chớp nhoáng. Nhưng giờ cô đã biết bộ mặt thật của họ; biết cách trả thù điên rồ, ấu trĩ, gây hoạ cho người vô tội.
Bác hai ở dưới suối vàng nhìn người nhà mình trả thù kiểu này có nhằm mắt nổi không?
Giữa Khổng Tư và Lăng Việt là một mạng người, đúng
Có điều khi tình nghĩa và sự áy náy không còn đủ mạnh để bóp méo sự thật, áp đặt của bác dâu lên đầu cô biến tự nguyện nhượng bộ thành miễn cưỡng phải nhượng bộ, sinh ra ấm ức tức giận, phản kháng.
Không thể lấy cái chết của bác hai và mục đích trả thù Lăng Việt làm cơ che đậy tội ác của nhà họ. Cố ý tấn công de doạ tính mạng người vô tội là tạo nghiệp.
Di Hồng thấy Lăng Việt không nói gì, gào mồm kết tội:
- Chính mày khiến công ty nhà tao phá sản. Mày ép chết chồng tao... Mày cậy nhà tao không có bằng chứng, vênh váo nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Người đã chết rồi, mày bịa chuyện kiểu gì chẳng được. Chồng tao chẳng ép gì mày hết, phá sản là do mày bất tài vô dụng. Mày làm gì có bằng chứng
Lăng Việt nhăn mặt khinh thường, không thèm đối đáp, vẫy tay.
Từ bên trong, một toán bảo vệ nhà hàng xông ra, giống như đã chờ sẵn
từ lâu. Họ tóm tay mẹ con Di Hồng, muốn lôi ra ngoài.
Di Hồng sửng sốt, kêu lên:
- Các người làm gì vậy? Buông ra... tôi là khác hàng...
- Bà gây rối trong nhà hàng của tôi. Mời bà biến... – Lăng Việt rít lên.
Di Hồng, Ngọc Hà và Khổng Tư sửng sốt.
Ngọc Hà hét:
- Nói láo. Đây là nhà hàng của Văn gia. Không phải của anh...
Lăng Việt nhếch mép cười:
- Tôi mua lại nhà hàng này...
- Vớ vẩn. Hồi sáng tao còn nói chuyện với Vãn phu nhân. Nếu bán nhà
hàng, bà ta phải khoe chứ...
- Lúc nãy. – Lăng Việt cắt ngang.
Di Hồng và Ngọc Hà trợn mắt, há hốc miệng.
Khổng Tư cũng không ngờ, ngơ ngác nhìn.
Lăng Việt đặt chai bia xuống, di ngón trỏ vòng quanh miệng chai:
- Các người tưởng tôi không biết các người theo dõi Khổng Tư, cố tình chạy tới đây gây sự? Tôi đã mua chỗ này. Giờ tôi là chủ... có quyền đuổi những kẻ thô lỗ, vô học, tạt nước vào bạn gái tôi, gào thét làm phiền khách khác.
- Mày... mày... - Di Hồng tức tím mặt, chỉ chỉ Lăng Việt.
Hắn cười khẩy khinh bỉ:
- Tôi mua chỗ này chỉ để đuổi mẹ con bà thôi đấy... Sao nào? Không phục hả? Báo cảnh sát đi...
Di Hồng và Ngọc Hà vừa tức vừa nhục, đỏ mặt tía tai thở hổn hển, nói không nên lời.
Khách khứa nhìn ngó, chỉ trỏ, cười cợt ngao ngán... Đủ mọi biểu
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!