Lăng Việt ngoan ngoãn ngồi im, thở dài khoan khoái.
Mấy tuần nay họ “vụng trộm” qua lại. Thỉnh thoảng sẽ ăn chung, khi nào Khổng Tư thèm muốn thì sang tìm Lăng Việt.
Cũng có hôm hắn đi làm về lập tức xông vào đè cô xuống chịch lấy chịch để rồi rút về nhà mình. Cảm giác rất tuyệt.
Cả hai hài lòng với tình trạng hiện tại.
Xa một chút, khi gần sẽ cuồng nhiệt hơn.
Ít gặp một chút, sẽ mong chờ, nhớ nhung, thấp thỏm hơn.
Dù đã xác định sẽ không chia tay nhưng lo sợ không yên, nghĩ về tương lại nhiều hơn.
Không thích cảm giác cô đơn, căm ghét viễn cảnh phải chia tay sẽ trân trọng hạnh phúc hiện tại, trân trọng từng giây phút ở bên nhau, giống như lúc này.
đáy.
Khổng Tư siết chặt vòng ôm, dụi dụi mặt vào cổ Lăng Việt.
Hắn cười trầm cưng chiều:
- Đừng cọ... Còn cọ nữa chân sạc chuyển sang chế độ cắm tự động
- Dâm tặc... - Khổng Tư mắng khẽ.
Dù cô có bệnh cũng không dám làm loạn ở công ty.
Lăng Việt càng không phải kẻ sẽ vớ vẩn trong văn phòng để nhân viên công ty xì xào bàn tán. Hắn rất để ý danh tiếng của cô. Hắn công bố với toàn thể nhân viên rằng cô mua lại một nửa cổ phần, trở thành cổ đông, có quyền hạn ngang hàng hẳn. Lập tức Khổng Tư được người người sùng bái, chào hỏi
nịnh nọt làm thân.
Ai mà không muốn sếp lớp quý mình, dù chẳng để làm gì cũng thích như vậy. Cô mới vào, chưa va chạm nhiều, bộ dạng lại xinh đẹp đứng đắn, lời ăn tiếng nói nhã nhặn lịch sự, nhân viên rất quý, càng muốn được kết
thân.
Mấy năm đi làm, Khổng Tư chưa từng được hưởng đãi ngộ thần tiên này, cảm thấy có tiền thật khác biệt.
Tất cả đều nhờ Lăng Việt cho cô.
Anh hai nói đúng. Tốt số còn hơn cố làm. Được hắn yêu lợi đủ đường. Cô
Allnovel
càng phải trân trọng hẳn.
Lăng Việt thì thầm:
- Muốn mua gì không?
- Có...
- Gì? Tan làm anh đưa đi...
- Em muốn ăn thịt nướng... Loại nướng than ấy. Sườn bò nướng... Ba chỉ, vai, lòng bò... Đều muốn ăn. Thèm từ sáng đến giờ.
Lăng Việt ngạc nhiên:
- Bình thường em có hay ăn mấy thứ đó đâu. Sợ béo, sợ bụi than, sợ nổi
mụn...
luôn.
- Giờ muốn. .
Nghĩ đến nước miếng lại chảy ra. Khổng Tư chỉ muốn chạy đi ăn ngay và
Cô nấn ná ngồi trên lòng Lăng Việt cho đến khi cửa phòng bị gõ cộc cộc mới giật thót mình phi xuống, chỉnh lại váy áo đứng nghiêm túc một bên cúi đầu như đang nghe giáo huấn.
Lăng Việt buồn cười, cao giọng:
- Vào đi.
Phó giám đốc Mộc Lung đi vào.
Thấy Khổng Tư cũng ở đây, anh ta chào hỏi:
- Giám đốc... Giám đốc Khổng... Vừa khéo hai người đều ở đây. Chiều nay tôi sẽ đến bệnh viện thăm tài xế bị lật xe. Nghe nói nhà anh ta rất khó khăn, đang đi vay tiền khắp nơi để chi trả viện phí. Không biết giám đốc có chỉ đạo gì không?
- Cứ đến đó xem tình hình rồi báo lại cho tôi. – Lăng Việt quyết.
Mộc Lung cúi đầu.
Khổng Tư cầm tài liệu của mình, nói với Mộc Lung:
- Chiều tôi đi với anh đến bệnh viện. Nhớ gọi tôi.
- Vâng.
Cô ra khỏi phòng giám đốc, trở về phòng mình, trong đầu đều là thịt nướng, lòng nướng bốc khói nghi ngút, nước miếng chảy ròng ròng. Cô mong nhanh nhanh đến tối để đi ăn.
Khi Lăng Việt gửi địa chỉ quán và menu, hỏi ý cô, Khổng Tư chỉ hận không mọc cánh bay tới đó luôn.
Thế nhưng cô còn một đống báo cáo chưa đọc, lát phải đi cùng Mộc
Lung nên cắn răng ngồi đọc, uống đầy một bụng nước cho đỡ thèm.
Bốn giờ chiều, Mộc Lung và Khổng Tư tới bệnh viện.
Vào đến cửa phòng bệnh, ánh mắt cô rơi xuống một thân thể quấn băng trắng xoá, toàn thân chấn động.
Hai chân người này đều gãy, đã bó bột. Tay phải cũng gãy, thân thể quấn băng trắng xoá, đầu cũng băng bó, mặt sưng húp bầm tím không nhìn ra diện mạo. Bên má trái dán băng.
Khổng Tư thắc mắc sao một người bị thương nặng như vậy mà vẫn còn sống?
Là do bác sĩ giỏi hay số người này tốt, chưa thể chết.
Xung quanh giường bệnh, người đứng người ngồi la liệt. Có một cặp vợ chồng già ơi là già, tóc bạc phơ, ăn mặc cũ kỹ; một phụ nữ hơn 30 tuổi mắt sưng húp, đen đúa khắc khổ và ba đứa trẻ lít nhít. Đứa bé nhất chắc mới ba tuổi, đứa lớn khoảng 10 tuổi.
Phòng bệnh nhỏ tí mà có tới 4 giường. Các bệnh nhân khác bị nhẹ hơn, người nhà cũng ít.
Mộc Lung và Khổng Tư vừa xuất hiện, ánh mắt đã đổ dồn về phía họ. Mọi người nhìn lướt qua Mộc Lung, sau đó dán mắt vào Khổng Tư. Bộ dạng xinh đẹp rực rỡ, đứng đắn, cao sang, nền nã và bộ váy công sở sang trọng phối cùng trang sức kim cương, tay xách túi hàng hiệu khiến toàn thân cô toả ra mùi tiền. Ai ai cũng trầm trồ, nhìn nhiều thêm một chút.
Mộc Lung đi vào, lịch sự chào hỏi:
- Chào cả nhà. Tôi là Mộc Lung, phó giám đốc công ty Bình Nguyên. Đây là cô Khổng Tư, giám đốc điều hành mới.
Người nhà tài xế luống cuống chào hỏi, đứng hết dậy dạt vào một góc nhường chỗ cho Mộc Lung và Khổng Tư.
Nhưng giường bệnh nhỏ xíu, ghế là ghế nhựa hơi thấp, cũng không tiện
ngồi. Thành ra tất cả đứng nói chuyện.
Tài xế họ Quách, thấy hai lãnh đạo đến thì ngáp ngáp nói không ra
tiếng. Chị vợ khóc khóc mếu mếu, kể sơ sơ tình hình thương tích của chồng
rồi lập tức hỏi:
- Nghe nói bảo hiểm sẽ chi trả phí sửa xe. Còn chỗ ngói vỡ, không biết