Khổng Tư và bố mẹ trở về nhà.
Vừa vào đến phòng khách, Khổng Tuyên lập tức xả một tràng:
- Mẹ thấy chưa... Con đã bảo rồi... Kiểu gì bác dâu cũng đẩy nhà mình ra chịu tội. Khổng gia có phải tập đoàn đâu... Nhà nào có công ty riêng của nhà đó. Tiền trong túi ai người ấy biết. Đang yên đang lành Khổng Tư bị lừa đã đen đủi lắm rồi. Nhà bác ấy bắt nó chia tay, Tô Dao mà phát rồ lên đập cho thì vừa bị lừa vừa mất hàng trăm tỷ. Rồi bác dâu, Đông Tuệ, Ngọc Hà có cho mình từng ấy tiền không, hay từ túi con ra?
Mẹ cười lạnh, chưa kịp nói gì bố đã quát Khổng Tuyền:
- Mày câm mồm... Khổng Tư không thể yêu một thắng đã hại chết bác hai được.
- Tô Dao không hại... Bác hai tự gây thù chuốc oán trước. Bố thấy anh trai bố lương thiện tử tế vì đó là anh trai bố. Còn người ngoài họ cười khẩy nói xấu sau lưng. Rõ ràng bác hai bức 2 công ty của Tô Dao phá sản mới bị trả thù ra nông nỗi đó. Hàng trăm tỷ bác ấy làm thiệt hại của Tô Dao sao không ai tính toán? Sao hắn không tấn công chú tư, nhà bác cả hay nhà mình mà cứ nhất nhất phải bóp chết công ty nhà bác hai? Vì bác ấy gây thù, chuốc thù, bức chết hắn trước. Nhà bác hai nhảy nhót đổ tội là đóng vai nạn nhân mà thôi.
- Câm ngay... - Bố rống lên, mặt đỏ tía tai. – Bác ấy chết rồi... Tạo cấm mày nói ngược nói xuôi.
Mẹ vội vuốt ngực vuốt lưng bố, nạt Khổng Tuyền.
- Con nói ít vài câu.
- Con mặc kệ... Đông Tuệ và Ngọc Hà tự đi mà trả thù cho bác hai. Bác ấy là bố ruột của họ. Họ còn hèn nhát ngồi một chỗ, có tư cách gì bắt con đứng ra.
- Bọn nó âm thầm trả đũa 6 năm nay, sắp cạn tiền rồi. – Bố phun ra sự thật.
Khổng Tuyền nhướn mày:
- Hết tiền? Vậy giờ các nhà khác phải hùn tiền cho họ trả thù? Rồi bác hai có sống lại không? Hay tiền mất tật mang. Bố... Tô Dao là thương nhân thông thường sao? Chúng ta đang chọc vào hang rắn độc...
Bố thở phì phò không nói được gì.
Mẹ quay sang Khổng Tư:
- Con nói xem, giờ làm thế nào? Ý tứ nhà bác hai là muốn con trở về đây ở, không ở bên ngoài nữa.
- Con mà về, dự án của anh hai tiêu đời luôn. – Khổng Tư làm ra vẻ khó xử. – Tô Dao nói là làm. Không doạ suông. Giờ con nghe bố mẹ.
Khổng Tuyền nhảy dựng lên:
- Không được... Con không đồng ý để Khổng Tư về.
Bố tức tím mặt, trừng trừng nhìn Khổng Tuyền như kẻ thù. Mẹ không biết phải nói gì.
Khổng Tuyền hỏi Khổng Tư:
- Tô Dao đối xử với mày thế nào?
Khổng Tư đảo mắt, lời ít ý nhiều:
- Hắn yêu em.
- Yêu như thế nào? Hắn biết mày là cháu của bác hai, có thể yêu được bao nhiêu?
Ý Khổng Tuyền là Tô Dao lừa Khổng Tư, chỉ chơi qua đường. Nếu cứ để
kệ hẳn, một thời gian hắn sẽ chán.
dài:
Khổng Tư nghĩ đã đến lúc phải lật bài ngửa với gia đình. Cô khẽ thở
- Chuyện này rắc rối hơn anh nghĩ đấy. Tô Dao yêu em rất nhiều... Hắn không muốn chia tay. Hắn cho em một nửa cổ phần công ty xây dựng Bình Nguyên.
Choang.
Cốc nước trên tay bố rơi xuống sàn, vỡ tan tành. Mắt bố trợn ngược
muốn lọt khỏi tròng.
Mẹ bịt miệng.
Khổng Tuyền hoá đá.
Phòng khách im lặng không một tiếng động.
Khổng Tư nhìn qua nhìn lại mọi người, chờ họ hồi thần.
Mẹ cô là người đầu tiên lấy lại giọng nói, lắp bắp:
- Một... một nửa cổ phần? Đùa hay thật vậy?
- Thật. Gần 1000 tỷ.
Cả nhà lại nhìn nhau.
Mẹ không thể tin được:
- Hắn điên sao? Thế... thế con có lấy không?
- Bị điên mới không lấy. – Khổng Tuyền rống lớn, phi tới ngồi xuống cạnh Khổng Tư, bóp hai cánh tay cô. – Mày không điên đúng không? Mày bình thường... Đầu óc cũng thông minh xán lạn, tâm tính đủ lạnh lùng. Mày lấy đúng không?
Hưng phấn cháy bừng bừng trong mắt Khổng Tuyền khiến Khổng Tư buồn cười, cố nhìn lại, gật đầu:
- Vâng. Tô Dao điên nhưng em không điên.
- Hay lắm. – Khổng Tuyền đứng phắt dậy gầm sung sướng như thể chính
anh vừa được cho 1000 tỷ. – Tuyệt vời. Hoàn tất thủ tục chưa?
việc.
- Rồi ạ. Hắn thuê em làm giám đốc điều hành Bình Nguyên. Đang học
Bố mẹ thất kinh.
Khổng Tuyền nhảy cẫng như trẻ con:
- Ngon... Chết tiệt! Quá ngon. Tốt số hơn cổ làm. Cứ thẳng thừng cày cuốc, biết bao giờ được từng ấy tiền.
Khổng Tư mỉm cười nhìn anh trai nhảy nhót, bố mẹ cấm khẩu, ruột gan mát rượi, nửa tự hào nửa đắc ý.
Bố há miệng mấy lần nhưng không nói thành lời, cứ ngáp ngáp trông rất buồn cười. Mẹ thì không tin nổi, trố mắt ra, ngơ ngác nghi hoặc. Khổng Tuyền hí hửng rót nước cho Khổng Tư, hạ giọng nịnh nọt:
- Đây, bà cô... bà lớn... Mời bà xơi nước. Nói sơ sơ anh nghe...
Khổng Tư đỡ cốc nước, vắn tắt kể lại chuyện Lăng Việt nhượng cổ phần. Cô nhấn mạnh một lần nữa sự bất mãn của hắn khi nói đến cái chết của bác hai. Hắn không cho rằng hắn có tội. Hắn chỉ trả lại bác hai những gì hắn phải chiu.
Hắn chuyển giao nhanh như thế nào, thái độ khủng bố ra sao, đe doạ tàn phá cả Khổng gia... Cô đều kể hết.
- Lăng Việt không thích nói nhiều. Bình thường hắn không doạ nạt, không báo trước, trực tiếp bắt con mồi về cắt tiết. Nhưng xung đột lần này hắn đe doạ rất nhiều... con đoán hắn không nỡ xuống tay với người nhà mình, không muốn khắc sâu thêm hận thù kẻo triệt đường lui của cả con và hắn. Khi giao công ty, hắn nói muốn để con trải nghiệm cảm giác bị nhà bác hai cắn trộm từ ngày này sang ngày khác, phá hoại ngầm, ngậm máu phun người, hại những nhân viên vô tội.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!