Trao đổi đến hơn 11 giờ mới xong, ba người đàn ông ra về.
Còn lại Khổng Tư và Lăng Việt ngồi đối diện nhau.
Cô vẫn không tin Lăng Việt dám cho cô một nửa công ty. Giọng cô khàn đặc:
- Anh điên à?
- Ừ.
Tim cô nhói lên từng hồi.
- Anh làm thế chỉ để em bị phụ thuộc vào anh, không chạy trốn.
- Ừ.
- Anh mua chuộc em, mua chuộc bố mẹ em?
- U.
Lồng ngực cô nôn nao xao xuyến, nước mắt lách tách rơi.
Phải yêu nhiều thế nào mới có thể tự nguyện dâng cho cô một nửa sản nghiệp hợp pháp. Gần một nghìn tỷ... Đối với Khổng gia, là một con số khổng lồ.
Nhà chú tư, mấy thằng con trai tranh đấu sứt đầu mẻ trán chỉ vì mấy trăm tỷ. Đến nỗi anh em sắp từ mặt nhau. Nhà bác cả, mấy người con giành giật từng mét đất, đấu đá ngầm suốt cả chục năm. Tiền đâu phải vỏ hến mà Lăng Việt dùng một cái cho cô gần một nghìn tỷ.
Khổng Tư thở không nổi, chỉ biết khóc:
- Anh... anh lừa em... Anh đang bẫy em, để trả thù Khổng gia?
Lăng Việt im lặng một hồi, mở chai rượu ra tu.
Hắn âm trầm thở ra một hơi dài, giọng biến thành lời rì rầm thú tội:
- Anh nói dối em một chuyện..
Khổng Tư căng thẳng, hai tay siết chặt váy.
- Lần đầu gặp mặt, anh nói hiện đang có bạn giường bóc bánh trả tiền,
là nói dối. ..
Khổng Tư mở to mắt, ngừng thở.
- Anh không có bạn giường, đã nhịn làm tình 3 tháng, chỉ quay tay,
không dùng bất cứ loại đồ chơi nào.
Để kiểm tra tình trạng bệnh tật của mình.
Đầu Khổng Tư nổ uỳnh một cú, tim điên cuồng đập, toàn thân nóng
phát hoả.
Lăng Việt dừng một lúc, nhìn chằm chằm cô, ánh mắt nặng lệ khí:
- Nói trắng ra, lúc gặp em, anh đã hết bệnh. Những ham muốn tình dục
với em không xuất phát từ một kẻ nghiện s*x, mắc chứng cuồng dâm, mà là
ham muốn của anh – một người đàn ông bình thường.
Khổng Tư nghẹn ngào, nước mắt rơm rớm.
Chuyện quái gì...
Đừng nói nữa...
Cô không muốn nghe.
- Nhưng nếu lúc đó nói thật, anh sẽ mất cơ hội được lên giường với em, cho nên...
Nên hắn nói dối, lừa cô, đóng giả một kẻ vẫn đang mắc bệnh cuồng dâm, về nhà lập tức lao vào cô chịch lấy chịch để.
Những ham muốn đó... cây chày cứng như đá đó là tình dục của Lăng Việt bình thường.
Ruột gan cô quặn thắt khó chịu, trái tim rung động dữ dội, toàn thân run rẩy.
lâu:
Hắn hạ giọng xuống rất thấp, phun ra lời thú tội đã che giấu suốt bấy
- Anh khao khát làm tình với em... Mê đắm thân thể và con người em... Càng ngày lún càng sâu. Anh nghiện em... Yêu em...
Cổ họng cô bị bóp nghẹn, không thở được. Nước mắt lách tách rơi, tim đập dồn dập điên cuồng.
- Anh sẽ không chia tay... Không cho phép em rời khỏi anh. Chết cũng không.
Khổng Tư gục ngã, vùi mặt vào lòng bàn tay, sợ rằng nhìn hắn thêm một giây nữa cô sẽ lao tới ôm chầm hắn, vứt bỏ hết mọi thứ mà sống cùng hăn.
Lăng Việt lặng lẽ nhìn cô khóc một hồi rồi đứng dậy:
- Anh sang căn hộ bên cạnh... Em đừng đi đâu cả.
Khổng Tư không trả lời.
Hắn thở dài, lững thững ra khỏi nhà.
Khi tiếng đóng cửa vang lên, Khổng Tư bật khóc thành tiếng.
Trái tim thôi thúc cô chạy theo Lăng Việt, lý trí níu cô ngồi lại trên ghế.
Tình yêu của hắn quá lớn, quá nặng, sâu thăm thằm không thể tưởng tượng được, đến nỗi cô không ngờ tới. Sức nặng đè sụp vai cô giống như lồng giam vô hình không thể vùng vẫy, không cách nào chạy trốn. Cô muốn ở cạnh hắn, muốn tiếp tục yêu hắn, sống những ngày tháng như trước kia. Nhưng còn bố mẹ, còn Khổng gia...
Giữa cô và hắn là một mạng người. Sao có thể gạt bỏ cái chết của bác hai dễ dàng thế được. Người Khổng gia sẽ phỉ nhổ đến chết.
Khổng Tư oà khóc nức nở, mong Lăng Việt quay lại cường ngạnh ôm cô vào lòng. Mong hắn làm một cái lồng thật lớn nhất cô lại, không cho cô giãy giụa. Mong bản thân không cần đưa ra quyết định trong tình huống khó chịu này.
Cô sợ hãi, không muốn chịu trách nhiệm, muốn đổ hết tội lỗi lên đầu hắn cho nhẹ nhõm.
Nhưng quỷ tha ma bắt, hắn không cho cô cơ hội làm vậy.
Hắn cho cô thời gian để suy nghĩ, không gian để tĩnh tâm, công việc mới để nhìn nhận dưới góc độ của hắn, hiểu cho hắn.
Ván cờ này hắn vừa đi mấy nước đã dồn ép không cho cô đường lui, chiếu tướng liên tục, nắm chắc phần thắng, khiến cô chạy không được, ở không xong, hoang mang hốt hoảng, đau đớn, xót xa.
Khổng Tư nằm trên sofa khóc đến khi mệt lả thì thiếp đi.
Lăng Việt đi sang căn bên cạnh, đứng ở cửa kính sát đất hút thuốc, phóng tầm mắt nhìn thành phố về đêm rực rỡ ánh đèn.
Khuôn mặt âm trầm, ánh mắt tối đen u ám.
Lý Đường bưng khay đựng rượu và hoa quả từ trong bếp ra, đặt xuống
bàn, rót sẵn rượu đợi Lăng Việt suy nghĩ xong rồi cùng uống, nói chút chuyện. Nhưng Lăng Việt cứ đứng như tượng không động.
Lý Đường hút thuốc, chờ gần một tiếng đồng hồ, thở dài phá vỡ bầu không khí im lặng:
- Đại ca, ván này anh cược lớn quá.
- Hành động như vậy không giống anh.
- Tao đặt cược cả cuộc đời vào Khổng Tư.
Lý Đường nghẹn, nhíu mày bất động.
Hồi lâu sau y mới nói:
- Nếu đã vậy, phải chơi thật tưng bừng.
- Đúng! Phải chơi thật tưng bừng
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!