Khổng Tư khóc nghẹn ngào, khóc như đứt từng khúc ruột khiến bố mẹ muốn đánh muốn chửi cũng không nỡ.
Bố thở dài, đi qua đi lại trong phòng, mặt cau có u sầu. Mẹ ngồi bên cạnh nhìn cô khóc, mắt đỏ hoe chực khóc theo. Chắc bà cũng muốn rầy la, muốn mắng nhiếc cô mấy câu nhưng cuối cùng không nỡ, lời nuốt ngược vào trong.
bố:
Khổng Tư khóc một hồi, nấc lên hưng hức, hoang mang tột độ hỏi
- Bố, giờ làm thế nào?
Bố thở dài thườn thượt, ngồi xuống sofa:
- Bệnh của con nặng đến đâu?
- Rất nặng. – Khổng Tư không biết phải diễn đạt kiểu gì. – Ban đầu con và Hoắc Vỹ Thần hẹn hò trong sáng, không sống chung. Đến khi phát bệnh, Hoắc Vỹ Thần phản bội, bọn con chia tay. Bệnh tật hành hạ khủng khiếp quá, không làm thế nào được, bác sĩ giới thiệu người bị bệnh tương tự... Con quen Lăng Việt, ký hợp đồng tình nhân... Con không biết hắn là Tô Dao... Cũng không biết hắn có biết con là cháu bác hai không.
- Chắc chắn hắn biết. – Bố khẳng định. – Tô Dao là loại người sẽ điều tra hết gia thế những kẻ xung quanh, kể cả giúp việc, người làm vườn, hàng xóm mới... Làm gì có chuyện hắn không biết con là con cháu nhà nào. Với tính cách của hắn, Bá Hiến và cả Bá gia cũng bị điều tra ấy chứ.
Hắn biết nhưng không đả động gì, vẫn chung sống với cô như bình thường, còn ghen tuông chiếm hữu ác liệt.
Chẳng lẽ mạng sống của bác hai không là gì trong mắt hắn?
Hay hắn thậm chí không biết bác hai qua đời vì bị hắn đả kích? Chỉ biết bác chết vì bệnh tim?
- Bố... Nếu hắn không để chuyện của bác hai trong lòng, coi đó là hi hữu, cứ cố chấp dính vào con, không cho chia tay thì làm thế nào?
- Giờ con có hai lựa chọn. Một là nói chuyện với hắn, gây sự rồi chia tay. Hai là đột nhiên biến mất không dấu vết, không liên lạc với bất cứ ai kể cả người nhà.
Mẹ cô chen ngang
- Không được. Với Tô Dao phải khéo léo. Nếu cứ sồn sồn lên, chọc giận hắn, không chỉ Khổng gia mà cả Bá gia cũng bị liên luỵ. Hắn làm ăn không giỏi nhưng triệt hạ rất giỏi. Nhà bác hai từ khi bị tấn công đến khi sụp đổ chỉ trong vòng 6 tháng. Con điều tra Tần Khương, con thừa hiểu để hạ bệ một công ty bằng pháp luật khó thể nào. Nhưng Tô Dao không dựa vào luật pháp, hắn dùng luật rừng. Đập phá, khủng bố, cướp giật, đe doạ nhân viên... Hắn khiến tất cả rơi vào hỗn loạn.
Sắc mặt bố sa sầm.
Khổng Tư sợ chết khiếp:
- Ghê vậy sao?
- Ghê chứ. – Mẹ cười lạnh. – Trước khi công ty nhà bác hai bị tàn phá, Khổng gia lớn mạnh và kiêu ngạo lắm. Chúng ta móc ngoặc khắp nơi, quan hệ rộng, dựa vào thế lực nọ thế lực kia, tự tin phát triển. Đột nhiên một ngày mạng nhện rối loạn vì sự tấn công liên tiếp từ mọi mặt. Biết là Tô Dao làm nhưng cảnh sát bất lực. Bằng chứng đâu? Không có... Điều tra từ đâu? Từ đống đổ nát hoang tàn. Tra không được, tài sản thì bị huỷ hoại rồi, người chạy mất rồi... Nhân viên nghỉ việc hàng loạt, tháo chạy vì bị doạ giết người thân, ôm theo vô vàn chứng cứ bất lợi cho bác hai. Không biết chứng cứ từ
tay ai đưa đến cho công tố viên, công ty vừa bị phá vừa bị điều tra... Con không hiểu được sự bức bách kinh khủng thế nào đâu. Hận thù của gia đình bác hai với Tô Dao phát sinh trong 6 tháng cùng cực đó, đỉnh điểm là cái chết của bác hai. Nói hắn bức chết người không oan. Chứ nếu tấn công như cách con đang làm với Tần Khương, đời nào bác hai ngã khuỵ dễ dàng thế. Toàn thân Khổng Tư nổi da gà, tay run bần bật.
Cô đã làm gì thế này?
Cô đã yêu phải quỷ dữ mà không hề hay biết.
Giờ phải làm sao?
Mẹ thở dài, khẽ lắc đầu:
- Mẹ nghĩ con nên nói chuyện với Tô Dao, xé rách mặt. Phải khiến hắn tự nguyện chia tay đồng thời không trả thù Khổng gia. Không phải nhà chúng ta không đủ khả năng chống lại Tô Dao mà vì hắn không có quyền huỷ hoại chúng ta thêm bất cứ lần nào nữa. Con hiểu không? Hắn là kẻ có tội.
Khổng Tư hiểu, gật đầu lia lịa, nước mắt rơi lã chã.
Cô nhắn tin cho Lăng Việt báo hôm nay nhà mình có tiệc, cô sẽ ở lại, mai mới về.
Lăng Việt không nghi ngờ gì, nhắc cô uống ít rượu thôi.
Cô cần thời gian suy nghĩ cặn kẽ mọi chuyện.
Đêm hôm đó, Khổng Tư không ngủ, đốt nến thơm ngồi bó gối trên giường nhìn chằm chằm ngọn lửa nhỏ, suy nghĩ mông lung.
Nhớ lại thời gian đầu mới chung sống với Lăng Việt, hắn rất ít nói, nghi ngờ cô và Bá Hiên, ghen tuông ngầm, giận dỗi quyết liệt và lạnh lùng, không nhượng bộ... Có lẽ thời gian đó hắn đang cho người gắt gao điều tra cô và Bá Hiên, điều tra cả Khổng gia, Bá gia, phát hiện cô là cháu gái của Khổng Tuệ...
Càng suy nghĩ Khổng Tư càng nhận ra nhiều điều..
Hồi đó, Lăng Việt rất hay hỏi cô có muốn mua gì không, thỉnh thoảng lại
nhắc đến gia đình cô. Khi ấy cô không đề phòng gì, chuyện nối tiếp chuyện, không nói chi tiết tên tuổi nghề nghiệp nhưng có nhắc người trong gia đình
mình.
Phải rồi...
Lăng Việt đã thăm dò cô mà cô không hề hay biết.
Khổng Tư nổi da gà.
Cô chẳng biết chuyện hắn là Tô Dao, cũng không biết hắn gián tiếp ép
chết bác mình, cứ ngây ngây thơ thơ nói bộ bộ, quần bên chân hắn. Lão
luyện như Lăng Việt sao mà không nhận ra... Hắn thừa biết cô là ai, thừa biết
cô ngơ ngơ ngố tàu nên tiếp tục chơi trò tình nhân.
Chắc hắn nghĩ chơi một thời gian chán sẽ bỏ cô.
Hoặc chơi đến khi nào cô phát hiện ra hắn là Tô Dao thì bỏ.
Đột nhiên Khổng Tư ngơ ngác, không biết tình yêu điên cuồng mà Lăng
Việt dành cho cô có phải do hắn đóng kịch không.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!