Khổng Tư liếc ảnh, nhìn sắc mặt xám xịt của bố mẹ, đoán họ đã biết mọi chuyện. Cô gật đầu thừa nhận:
- Phải. Em và Lăng Việt đang sống chung.
Ngọc Hà thở hổn hển, tức tối:
- Em có biết hắn là ai không?
- Hắn là Lăng Việt, 39 tuổi.
Có lẽ mọi người biết hắn là xã hội đen nên mới...
Ngọc Hà rít lên:
- Đúng... tên thật của hắn là Lăng Việt... Nhưng mấy ai gọi tên thật... Người ta gọi hắn là Tô Dao.
Đầu Khổng Tư nổ uỳnh một cú, mắt trợn lớn kinh hãi.
Ngọc Hà nhìn là biết cô vô ý, tức quá bật khóc:
- Em bị hắn lừa rồi... Khổng Tư, hắn biết rõ gốc gác nhà chúng ta... Biết từng chân tơ kẽ tóc... Chính hắn đã bức chết bố chị, khiến công ty nhà chị suýt phá sản, phải bán cho người ta. Khổng Tư... Em từng xem ảnh hẳn rồi mà... Mới 6 năm, sao em có thể quên...
Khổng Tư ngơ người, há hốc miệng thở hồng hộc.
Từ một góc nào đó trong trí nhớ xuất hiện hình ảnh cả nhà khóc thảm trong đám tang bác hai, truyền tay nhau bức ảnh hiếm hoi chụp sườn mặt nghiêng của Tô Dao, kẻ đã dùng thủ đoạn tàn nhẫn bức công ty nhà bác lao đao, khiến bác hai lên cơn đau tim chết tại văn phòng.
Hắn không giết người nhưng gián tiếp khiến bác hai qua đời.
Trước đó, bác hai đã hẹn hắn để thương lượng, muốn điều đình, hợp
tác, giảng hoà gì đó... nhưng hắn không đồng ý, trực tiếp ra sác chiêu. Bác
hai chịu không nổi đả kích, cứ thế ra đi.
Lúc đó Khổng Tư còn đang học đại học, không được biết căn nguyên
gốc gác về xung đột giữa hai công ty, chỉ biết vì Tô Dao, bác hai chết không
nhắm mắt, cả nhà bác lao đao chạy vạy vay mượn khắp nơi mới miễn cưỡng
cứu được công ty. Sau đó không thể tiếp tục duy trì, phải bán cho người
khác.
Bố mẹ và anh em cô căm thù Tần Khương thế nào, nhà bác hai hận Tô
Dao như vậy.
Ngực Khổng Tư đau thắt lại, không thở nổi, mặt tái mét, mắt đảo ráo
hoảnh. Lăng Việt biết rõ gốc gác của cô mà vẫn...
Chuyện này là thế nào?
Hắn có thù oán gì với bác hai?
Bác cô chết, hắn quên mọi chuyện hay vẫn nhớ nhưng cố tình lờ đi, lừa
cô rơi vào lưới tình để trả đũa?
tục?
Hay hắn biết nhưng không thể dứt khỏi cô, giả vờ không biết để tiếp
Khổng Tư hoang mang tột độ, cảm thấy cả bầu trời đổ sập xuống đè nặng lên vai, trước mắt tăm tối không nhìn thấy đường.
Bố mẹ giận nhưng thấy cô hoảng hốt như vậy, biết cô bị Lăng Việt lừa. Mẹ xót ruột rên rỉ:
- Biết ngay mà... Dì nó bị lừa, giờ đến lượt nó. Nghiệp chướng!
- Chia tay ngay. – Bố ra lệnh. – Trở về nhà đi. Không điều tra thu thập
bằng chứng gì hết. Tô Dao nguy hiểm hơn Tần Khương, đụng vào hắn không có kết cục tốt đẹp.
Chia tay?
Tim Khổng Tư bị đâm xuyên qua một nhát...
Chia tay?
Hai nhát...
Phải chia tay ư?
Ba nhát...
Chậm rãi, từng chút một, hết nhát dao này đến nhát dao khác đâm chém băm vằm trái tim cô.
Sự đờ đẫn của Khổng Tư khiến bố mẹ biết tình cảm của cô dành cho Lăng Việt không hề nông cạn, xốc nổi. Họ muốn nói lại thôi, cứ nhìn nhau, tức giận mà không thể phát tiết, thương con nhưng không biết làm thế nào.
Ngọc Hà cũng biết mọi chuyện không còn đơn giản để thích nói chia tay là nói, oà lên khóc nức nở như nhà có tang.
Tiếng khóc đâm vào màng nhĩ Khổng Tư, chói lói như ma quỷ đòi
mạng.
Cô cứ ngồi thần ra trên sofa, đầu loạn cào cào, đau nhức.
Lăng Việt là Tô Dao...
Tưởng tượng nổi không?
Sao có thể trùng hợp như vậy?
Hay hắn cố tình tiếp cận cô ngay từ đầu để...
Không không.
Căn bệnh của cô là thứ ngoài tầm tính toán. Lăng Việt có thể lừa tình nhưng không thể gây bệnh. Sự gặp gỡ của họ chỉ là trùng hợp, là nghiệt duyên.
- Khổng Tư, con yêu thẳng đó? – Bố không chịu nổi, rít lên. – Nó đáng
tuổi chú con.
Tu.
- Bố, mẹ... hai người có biết con bị bệnh gì không?
Cả bố lẫn mẹ thoáng hốt hoảng.
Ngọc Hà tròn mắt lắng nghe.
Bố mẹ không muốn nói trước mặt Ngọc Hà, đuổi chị ta:
- Cháu lên nhà nghỉ ngơi đi. Cô chủ cần nói chuyện riêng với Khổng
Ngọc Hà bất đắc dĩ rời khỏi phòng khách.
Bố mẹ biết rồi.
Hay cho Hoắc Vỹ Thần, Điền Minh Ánh... Bọn chúng đã nói với bố mẹ cô về căn bệnh đáng xấu hổ này.
Biết thế bảo Lăng Việt xử hai kẻ đó thật nặng cho xong.
Suy nghĩ ác độc loé lên trong đầu Khổng Tư khiến cô cũng bị doạ sợ.
Từ bao giờ cô trở nên tàn nhẫn như vậy?
Mẹ ngồi xuống bên cạnh, nắm tay cô, hỏi dò:
- Bệnh của con là thật?
- Thật. Lăng Việt bị bệnh tương tự, bác sĩ giới thiệu bọn con quen nhau.
Hắn từng cứu con thoát khỏi một vụ hiếp dâm.
- Cái gì?
Bố mẹ trợn mắt kinh hãi.
- Chuyện xảy ra lúc nào?
- Thủ phạm là đứa nào?
Khổng Tư không trả lời, vò đầu bứt tai.
Giờ mà chia tay Lăng Việt, căn bệnh sẽ hành hạ cô chết dở sống dở. Quan trọng hơn, trái tim cô không chịu nổi.
Nhưng còn bố mẹ, gia đình bác hai... còn cái chết tức tưởi của bác hai tính sao đây?
hån?
Không chia tay, cô có thể phớt lờ một mạng người, vui vẻ ở cạnh
Khổng Tư không biết, hoang mang tột độ, đau đớn, bàng hoàng. Cô bật khóc.
- Mẹ... Con làm thế nào đây?
Cô tự đấm ngực trái, nước mắt tuôn như mưa.
- Con yêu hắn... Nhà bác hai... Làm thế nào bây giờ?
- Con không biết Tô Dao nguy hiểm thế nào đâu. – Bố quát lớn. – Hắn là
trùm băng đảng xã hội đen... Đàn em của hắn đông gấp chục lần nhân viên của Khổng Thị.
Khổng Tư khóc nấc lên, gào lớn:
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!