Phụ hoạ cho lời nói của Lăng Việt, từ tất cả các cửa lớn của nhỏ của biệt thự, hàng trăm tên đầu trâu mặt ngựa mặc vest chỉn chu rầm rập kéo ra, đứng nghiêm chỉnh thành hàng lối ngay ngắn.
Một tiếng còi vang lên, tất cả đồng loạt cúi đầu, hô lớn:
- Đại ca, đại tẩu.
Khổng Tư nổi da gà, sợ hãi trong lòng dâng như sóng đồng thời cảm giác hư vinh sung sướng xuất hiện, khiến cô ngẩng cao đầu, thẳng lưng, vừa căng thẳng vừa hoan hỉ.
Thì ra chấm mút kẻ hào quang quyền lực là cảm giác này.
Những kẻ kia đều là đàn em của Lăng Việt, bọn họ khuất phục hắn, vì hắn mà cúi chào cô chứ cô chẳng là con tép gì trong mắt họ. Tuy nhiên được tôn trọng vẫn khiến con người nảy sinh khoan khoái và thoả mãn không thể chống cự, muốn tiếp tục được như vậy, tham lam nhiều hơn nữa.
Lăng Việt ôm eo, đưa cô lên cầu thang, tới cửa chính của biệt thự. Đi qua đám đàn em, bọn họ đều cúi đầu không nhìn thẳng. Ai nấy mặt mũi hung hãn, không thì cũng nanh nọc cứng cựa, chẳng có kẻ non nớt nào lẫn vào đây. Đa số đều là đàn ông trưởng thành trên 25, rất ít người trẻ tuổi. Hắn đưa cô vào đại sảnh rộng mênh mông.
nữa.
Bên trong, đàn em xếp thành hàng lối ngay ngắn, cúi chào một lần
Khổng Tư lo sợ, lén liếc Lăng Việt.
Khoé miệng hắn nhếch lên, giọng trầm khắc nghiệt:
- Đây là nhà anh, ngôi nhà thực sự. Vì căn nhà này, anh bị Lăng gia đuổi
đi, gạch tên khỏi gia phả.
Khổng Tư sửng sốt.
Lăng Việt bị Lăng gia đuổi đi? Vì làm xã hội đen?
Nghe cũng sốc nhưng mà hợp lý quá.
Gia đình ruồng bỏ, đoạn tuyệt quan hệ, hèn gì chẳng ai gọi điện cho hắn, cũng ít khi thấy hắn nói tới người nhà.
Đây là cơ hội tốt để Khổng Tư tìm hiểu về gia đình Lăng Việt. Cô hỏi: - Bố mẹ anh vẫn khoẻ chứ?
- Khoẻ. Họ đã ly thân từ lâu nhưng không ly dị, cả hai đều có con riêng. Mẹ anh không ở Lăng gia mà ở với cha dượng và đứa con trai riêng. Khi Lăng gia có tiệc, bà vẫn về, đường hoàng như quý phu nhân bình thường. Bố anh nuôi bồ trong nhà, có hai con riêng khác mẹ. Bồ hiện tại không phải mẹ của đứa nào.
Khổng Tư ong cả đầu:
- Phức tạp quá. Vậy anh là con cả?
- Cả. Ban đầu là cục cưng của cả nhà, sau đó bố mẹ rạn nứt, đều có con trai khác bên ngoài, anh trở thành đồ thừa được nuôi để thừa kế Lăng gia. Rồi dần dần bố cũng không muốn “con trai của người đàn bà ngoại tình” thừa kế, lạnh nhạt với anh, đưa hai đứa con riêng về Lăng gia bồi dưỡng, tổng anh ra nước ngoài. Anh ở nước ngoài không ai quản, bỏ học, xách balo đi khắp nơi cũng không ai biết, học được một thân bản lĩnh hư hỏng. Anh về nước thành lập công ty, gây dựng “nhà” này 3 năm bố mẹ mới biết. Ha ha...
Giọng cười chua chát như của cứa vào ruột gan Khống Tư.
Cô nắm chặt tay hắn.
Lăng Việt dẫn cô đi lên tầng, tiếp tục kể:
- Ban đầu, “nhà” chẳng có bao nhiêu người, chỉ anh, Lý Đường và mấy
đứa thân cận, làm web đen, đầu cơ bất động sản, lập công ty buôn bán lung
tung. Sau đó web bị đánh sập, bất động sản đóng băng, công ty bị người ta
chèn ép phá sản, túng quá làm liều, anh mới...
Hắn mới nhảy vào con đường đen tối.
Nhưng hắn không nói trắng ra, để ngỏ ở đó.
- Đàn em hay nhân viên đều phải ăn cơm, anh vừa hoạt động bẩn vừa
tích cóp tiền thành lập công ty mới. Nhưng đời chẳng có cái gì dễ dàng. Công
ty nào, lính vực nào cũng phải cạnh tranh mới có tiền. Đụng tới lợi ích của kẻ
khác, bọn chúng không khách sáo. Trước khi Điền Minh Ánh bỏ đi, công ty
thứ 3 của anh phá sản.
Khổng Tư không biết phải nói gì.
Lăng Việt kể đều đều, không bị thương, không cần cô an ủi. Lời lẽ cảm
thán không phù hợp vì sẽ ngắt mạch hồi tưởng của nên cô im lặng.
Lăng Việt đưa cô ra ban công tầng ba, kéo ngồi xuống ghế, châm thuốc
hút rồi tiếp tục kể:
- Phá sản cũng không phải chuyện xấu. Mãi sau này anh mới nhận ra
công ty thứ 3 phá sản vô cùng đúng lúc. Điền Minh Ánh đánh hơi được có
chuyện không ổn, cùng với những lý do đã nói lúc nãy, ả bỏ đi. Nếu hồi đó anh rủng rỉnh tiền, bản lĩnh cứng cựa như bây giờ, ả sẽ không ngoại tình... Hừ...
Lăng Việt cười khẩy khinh bỉ.
Khổng Tư gật gù công nhận.
Điền Minh Anh đào mỏ, Lăng Việt không có tiền cho ả đào, đương nhiên ả sẽ trở mặt.
- Những kẻ không đủ trung thành hoặc điều kiện không cho phép cũng rời bỏ anh. Đó là một cuộc thanh lọc tự nhiên, dù bất đắc dĩ nhưng có ích. Những người ở lại vực anh dậy. Lý Đường và mấy anh em thân cận bán đất, bán nhà, bán xe... hùn tiền cho anh trả nợ. Em bảo trong tình huống đó, 1 Điền Minh Ánh chứ 10 Điền Minh Ánh bỏ đi anh cũng không quản. Mọi thứ gần như sụp đổ... còn tâm trạng nào mà âu sầu nữ nhi tình trường. Nếu người bỏ đi khi đó là em, may chăng anh còn sai Lý Đường gỗ cổ lôi về nhốt lại.
Nếu cô quen Lăng Việt trong thời điểm đó, cô sẽ không ngoại tình, cũng chẳng bỏ đi. Bởi vì cô không tiếp cận hắn để moi tiền. Cô bị bệnh, cần tình dục như trâu húc. Họ bắt đầu bằng hợp đồng, cô không quan tâm gia thế, công việc, tình trạng tài chính của hắn. Cô không phải Điền Minh Ánh. Lăng Việt thừa biết điều đó, hắn kéo cô ôm vào ngực, thì thầm cợt
nhà:
- Cưỡi ngựa không?
Khổng Tư cạn lời:
- Chú à... Đang nói chuyện nghiêm túc, chú có thể đứng đắn chút được
không?
- Ha ha... Không thể.
Lăng Việt hôn môi cô, cưng chiều dung túng vuốt tóc.
- Anh già rồi, thích bình yên, ổn định, nhàn hạ. Được không?
- Không được. Em còn trẻ, thích lên bổng xuống trầm, phải phát triển sự nghiệp và các mối quan hệ xã hội, phải quen nhiều đàn ông.
Lăng Việt nhíu mày bực bội:
- To gan. Thấy cọp hiền vuốt râu hả?
- Chứ sao. Râu là để vuốt còn gì.
Cô nới thắt lưng, luồn tay vào trong quần hắn vuốt “râu”, nhếch mép
cười gian.
Lăng Việt trợn mắt mấy giây rồi vật cô xuống chọc léc. Khổng Tư phá lên cười. Tiếng cười lanh lảnh trong trẻo vang rất xa, nghe hoan hỉ sảng khoái.
***
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!